“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5020: Sao tên này lại tích cực như vậy?

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Khụ khụ...", Tiên Hàm mở miệng nói: "Vừa rồi trái tim nhỏ của ta bị dọa sợ đến mức đập thình thịch, ta phải ngâm nước một lát để khôi phục"."Ờm... Tiểu Tiểu, ta thấy nơi này rất rộng rãi, ngươi ở một bên, ta ở một bên, chúng ta không liên quan tới nhau, đều có thể ngâm mình, dưới mặt đất là thánh mạch có thể tăng cường sức khôi phục và thực lực".Giang Tiểu Tiểu khó có thể tin.Tần Ninh cũng không quan tâm nữa mà đi ra ngoài sơn cốc, tiện tay lấy ghế dựa, ấm trà của mình ra, thoải mái nhàn nhã nằm xuống.Diện tích sơn cốc này cũng không lớn, chỗ sâu nhất chính là đầm nước, Tần Ninh cũng đã kiểm tra nhiều lần, không có vấn đề gì, chỉ có con đường này mới có thể ra vào thôi.Canh giữ ở sơn cốc, bên trong sẽ không có nguy hiểm gì.Mà không bao lâu sau, chỉ thấy một cái bóng đi đến chỗ này dưới ánh hoàng hôn, cũng thoải mái nhàn nhã lấy ra một cái ghế dựa, an ổn nằm ở phía trên, cặp móng vuốt lại ôm bình rượu đắc ý uống.Chỉ là cái miệng vừa há ra, còn chưa kịp rót rượu vào trong đã bị lấy mất."Ngươi đã thấy con chó nào uống rượu bao giờ chưa?"Tần Ninh cướp lấy bình rượu, mở giấy dán ra ngửi một hơi thật sâu rồi cười nói: "Kiếp thứ ba, là Cuồng Võ Thiên Đế, ta rất thích tay phải cầm đao, tay trái cầm rượu đánh nhau với người khác!""Bây giờ nghĩ lại cũng cực kì sảng khoái".Nói rồi, Tần Ninh uống một ngụm rượu, mùi vị cay nồng truyền vào trong miệng khiến tinh thần Tần Ninh phải chấn động.Phệ Thiên Giảo nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Tần Ninh, nó dùng móng vuốt vỗ đầu mình, không nhìn nữa mà lấy một bình rượu khác ra, nằm trên ghế dựa uống.Một người một chó vô cùng thoải mái.Giống như năm đó..."Nhị Cẩu Tử..."Khuôn mặt Tần Ninh ửng đỏ, lẩm bẩm: "Ngươi chờ ta nhiều năm như vậy, đã từng oán hận ta bao giờ chưa?"Phệ Thiên Giảo nghe thấy lời này thì vội vàng nói: "Chưa bao giờ".Cho dù có oán hận cũng không thể nói, nếu nói chắc chắn sẽ bị đánh!"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"Tần Ninh lẩm bẩm: "Nhưng đã qua vài vạn năm, huyết mạch của ngươi lại không có một chút tiến bộ nào cả, cũng không phải là thực lực cấp bậc Thánh Đế, xem ra đã quá lười biếng...""Sau này... sau này nếu rảnh rỗi... ta sẽ kiểm tra xem mấy vạn năm nay ngươi có tiến bộ không..."Nghe thấy vậy, Phệ Thiên Giảo mở to hai mắt, ngồi yên trên ghế dựa.Kiểm tra?Tiến bộ?Mấy vạn năm qua, nó tiến bộ được cái gì chứ!Tần Ninh không ở đây, mỗi ngày nó trừ ăn ra chính là ngủ, thậm chí cho dù có đi vệ sinh cũng không muốn chạy quá xa, nếu không phải nghĩ cho Thánh Thú tông, nó đã trực tiếp giải quyết ngay bên trong Thánh Thú tông rồi.Nếu Tần Ninh kiểm tra...Phệ Thiên Giảo đột nhiên nghĩ đến sự sợ hãi trước sự vô tình của Tần Ninh ngày xưa.Tên này rất hư.

"Khụ khụ...", Tiên Hàm mở miệng nói: "Vừa rồi trái tim nhỏ của ta bị dọa sợ đến mức đập thình thịch, ta phải ngâm nước một lát để khôi phục".

"Ờm... Tiểu Tiểu, ta thấy nơi này rất rộng rãi, ngươi ở một bên, ta ở một bên, chúng ta không liên quan tới nhau, đều có thể ngâm mình, dưới mặt đất là thánh mạch có thể tăng cường sức khôi phục và thực lực".

Giang Tiểu Tiểu khó có thể tin.

Tần Ninh cũng không quan tâm nữa mà đi ra ngoài sơn cốc, tiện tay lấy ghế dựa, ấm trà của mình ra, thoải mái nhàn nhã nằm xuống.

Diện tích sơn cốc này cũng không lớn, chỗ sâu nhất chính là đầm nước, Tần Ninh cũng đã kiểm tra nhiều lần, không có vấn đề gì, chỉ có con đường này mới có thể ra vào thôi.

Canh giữ ở sơn cốc, bên trong sẽ không có nguy hiểm gì.

Mà không bao lâu sau, chỉ thấy một cái bóng đi đến chỗ này dưới ánh hoàng hôn, cũng thoải mái nhàn nhã lấy ra một cái ghế dựa, an ổn nằm ở phía trên, cặp móng vuốt lại ôm bình rượu đắc ý uống.

Chỉ là cái miệng vừa há ra, còn chưa kịp rót rượu vào trong đã bị lấy mất.

"Ngươi đã thấy con chó nào uống rượu bao giờ chưa?"

Tần Ninh cướp lấy bình rượu, mở giấy dán ra ngửi một hơi thật sâu rồi cười nói: "Kiếp thứ ba, là Cuồng Võ Thiên Đế, ta rất thích tay phải cầm đao, tay trái cầm rượu đánh nhau với người khác!"

"Bây giờ nghĩ lại cũng cực kì sảng khoái".

Nói rồi, Tần Ninh uống một ngụm rượu, mùi vị cay nồng truyền vào trong miệng khiến tinh thần Tần Ninh phải chấn động.

Phệ Thiên Giảo nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Tần Ninh, nó dùng móng vuốt vỗ đầu mình, không nhìn nữa mà lấy một bình rượu khác ra, nằm trên ghế dựa uống.

Một người một chó vô cùng thoải mái.

Giống như năm đó...

"Nhị Cẩu Tử..."

Khuôn mặt Tần Ninh ửng đỏ, lẩm bẩm: "Ngươi chờ ta nhiều năm như vậy, đã từng oán hận ta bao giờ chưa?"

Phệ Thiên Giảo nghe thấy lời này thì vội vàng nói: "Chưa bao giờ".

Cho dù có oán hận cũng không thể nói, nếu nói chắc chắn sẽ bị đánh!

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"

Tần Ninh lẩm bẩm: "Nhưng đã qua vài vạn năm, huyết mạch của ngươi lại không có một chút tiến bộ nào cả, cũng không phải là thực lực cấp bậc Thánh Đế, xem ra đã quá lười biếng..."

"Sau này... sau này nếu rảnh rỗi... ta sẽ kiểm tra xem mấy vạn năm nay ngươi có tiến bộ không..."

Nghe thấy vậy, Phệ Thiên Giảo mở to hai mắt, ngồi yên trên ghế dựa.

Kiểm tra?

Tiến bộ?

Mấy vạn năm qua, nó tiến bộ được cái gì chứ!

Tần Ninh không ở đây, mỗi ngày nó trừ ăn ra chính là ngủ, thậm chí cho dù có đi vệ sinh cũng không muốn chạy quá xa, nếu không phải nghĩ cho Thánh Thú tông, nó đã trực tiếp giải quyết ngay bên trong Thánh Thú tông rồi.

Nếu Tần Ninh kiểm tra...

Phệ Thiên Giảo đột nhiên nghĩ đến sự sợ hãi trước sự vô tình của Tần Ninh ngày xưa.

Tên này rất hư.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Khụ khụ...", Tiên Hàm mở miệng nói: "Vừa rồi trái tim nhỏ của ta bị dọa sợ đến mức đập thình thịch, ta phải ngâm nước một lát để khôi phục"."Ờm... Tiểu Tiểu, ta thấy nơi này rất rộng rãi, ngươi ở một bên, ta ở một bên, chúng ta không liên quan tới nhau, đều có thể ngâm mình, dưới mặt đất là thánh mạch có thể tăng cường sức khôi phục và thực lực".Giang Tiểu Tiểu khó có thể tin.Tần Ninh cũng không quan tâm nữa mà đi ra ngoài sơn cốc, tiện tay lấy ghế dựa, ấm trà của mình ra, thoải mái nhàn nhã nằm xuống.Diện tích sơn cốc này cũng không lớn, chỗ sâu nhất chính là đầm nước, Tần Ninh cũng đã kiểm tra nhiều lần, không có vấn đề gì, chỉ có con đường này mới có thể ra vào thôi.Canh giữ ở sơn cốc, bên trong sẽ không có nguy hiểm gì.Mà không bao lâu sau, chỉ thấy một cái bóng đi đến chỗ này dưới ánh hoàng hôn, cũng thoải mái nhàn nhã lấy ra một cái ghế dựa, an ổn nằm ở phía trên, cặp móng vuốt lại ôm bình rượu đắc ý uống.Chỉ là cái miệng vừa há ra, còn chưa kịp rót rượu vào trong đã bị lấy mất."Ngươi đã thấy con chó nào uống rượu bao giờ chưa?"Tần Ninh cướp lấy bình rượu, mở giấy dán ra ngửi một hơi thật sâu rồi cười nói: "Kiếp thứ ba, là Cuồng Võ Thiên Đế, ta rất thích tay phải cầm đao, tay trái cầm rượu đánh nhau với người khác!""Bây giờ nghĩ lại cũng cực kì sảng khoái".Nói rồi, Tần Ninh uống một ngụm rượu, mùi vị cay nồng truyền vào trong miệng khiến tinh thần Tần Ninh phải chấn động.Phệ Thiên Giảo nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Tần Ninh, nó dùng móng vuốt vỗ đầu mình, không nhìn nữa mà lấy một bình rượu khác ra, nằm trên ghế dựa uống.Một người một chó vô cùng thoải mái.Giống như năm đó..."Nhị Cẩu Tử..."Khuôn mặt Tần Ninh ửng đỏ, lẩm bẩm: "Ngươi chờ ta nhiều năm như vậy, đã từng oán hận ta bao giờ chưa?"Phệ Thiên Giảo nghe thấy lời này thì vội vàng nói: "Chưa bao giờ".Cho dù có oán hận cũng không thể nói, nếu nói chắc chắn sẽ bị đánh!"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"Tần Ninh lẩm bẩm: "Nhưng đã qua vài vạn năm, huyết mạch của ngươi lại không có một chút tiến bộ nào cả, cũng không phải là thực lực cấp bậc Thánh Đế, xem ra đã quá lười biếng...""Sau này... sau này nếu rảnh rỗi... ta sẽ kiểm tra xem mấy vạn năm nay ngươi có tiến bộ không..."Nghe thấy vậy, Phệ Thiên Giảo mở to hai mắt, ngồi yên trên ghế dựa.Kiểm tra?Tiến bộ?Mấy vạn năm qua, nó tiến bộ được cái gì chứ!Tần Ninh không ở đây, mỗi ngày nó trừ ăn ra chính là ngủ, thậm chí cho dù có đi vệ sinh cũng không muốn chạy quá xa, nếu không phải nghĩ cho Thánh Thú tông, nó đã trực tiếp giải quyết ngay bên trong Thánh Thú tông rồi.Nếu Tần Ninh kiểm tra...Phệ Thiên Giảo đột nhiên nghĩ đến sự sợ hãi trước sự vô tình của Tần Ninh ngày xưa.Tên này rất hư.

Chương 5020: Sao tên này lại tích cực như vậy?