“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5034: Chỉ còn ba người lúc này đang ngơ ngác.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Tần Ninh nhìn cả ba, lạnh nhạt nói: “Ta muốn biết các ngươi là ai, các ngươi trốn không được đâu. Câu mãi mới tới thì sao có thể cho các ngươi tùy ý chạy chứ?”“Rơi!”Một câu vừa dứt, trong khoảnh khắc, vô số hòn đá lớn dài mười trượng trên bầu trời lần lượt rơi xuống.Tốc độ nhanh đến mức làm người ta sợ hãi.Mặt đất vỡ vụn, tiếng nổ phanh phanh phanh vang lên, làm cho đầu óc người ta như muốn nổ tung theo.Mà sau khi tiếng nổ kịch liệt vang lên, chỉ thấy còn lại năm người đứng đó.Là Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu.Bốn người Tiên Hàm nghẹn họng nhìn trân trối.Tần Ninh chỉ vỗ quần áo, nhìn phía trước.Ba tên Thánh Hoàng đều bị đá lớn trấn trụ, không chỉ là một viên mà có đến mười mấy viên.“Khụ khụ...”Một tòa đá lớn lúc này sụp đổ, một bóng dáng từ trong đó leo ra.Chính là Phệ Thiên Giảo.Phệ Thiên Giảo phẫn nộ nhìn Tần Ninh.Cái tên này cố ý cho đá rơi vào người nó, nếu không phải nó da dày thịt béo thì đã bị đè chết rồi.Chẳng phải vì đám Tiên Hàm bị vây mà nó không ra tay cứu hay sao?Nhưng Tần Ninh cũng đã nói là cho họ tự bảo vệ cơ mà.Lúc này, ba người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu nhìn Phệ Thiên Giảo đi ra từ đống đá mà vẫn bình yên vô sự, cũng kinh ngạc vô cùng.Phệ Thiên Giảo u oán nhìn Tần Ninh.Tần Ninh đây là cố ý trả thù nó.Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, Giang Ngạo Tuyết cùng Tiên Hàm đều không bị làm sao cả, chỉ có mỗi nó là bị đá đập trúng không chỉ một lần.Đại trận này là do Tần Ninh khống chế, sao có thể không khống chế được điểm rơi của đá chứ?Nếu không tại sao ba tên áo đen kia không bị đập trúng?Nếu không tại sao Giang Du Văn kia còn một hơi tàn mà vẫn không bị đập trúng mà những người khác đều bị nện chết?Có khả năng sao?Lúc này, Phệ Thiên Giảo chỉ thấy uất ức trong lòng, nhìn Tần Ninh chằm chằm.Tần Ninh không quan tâm lắm, đi đến trước mặt ba người áo đen.“Đám Thánh Vương khác thì bỏ đi, chết hay sống cũng không có ý nghĩa gì, ba người các ngươi... thì không được chết”.
Lúc này, Tần Ninh nhìn cả ba, lạnh nhạt nói: “Ta muốn biết các ngươi là ai, các ngươi trốn không được đâu. Câu mãi mới tới thì sao có thể cho các ngươi tùy ý chạy chứ?”
“Rơi!”
Một câu vừa dứt, trong khoảnh khắc, vô số hòn đá lớn dài mười trượng trên bầu trời lần lượt rơi xuống.
Tốc độ nhanh đến mức làm người ta sợ hãi.
Mặt đất vỡ vụn, tiếng nổ phanh phanh phanh vang lên, làm cho đầu óc người ta như muốn nổ tung theo.
Mà sau khi tiếng nổ kịch liệt vang lên, chỉ thấy còn lại năm người đứng đó.
Là Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu.
Bốn người Tiên Hàm nghẹn họng nhìn trân trối.
Tần Ninh chỉ vỗ quần áo, nhìn phía trước.
Ba tên Thánh Hoàng đều bị đá lớn trấn trụ, không chỉ là một viên mà có đến mười mấy viên.
“Khụ khụ...”
Một tòa đá lớn lúc này sụp đổ, một bóng dáng từ trong đó leo ra.
Chính là Phệ Thiên Giảo.
Phệ Thiên Giảo phẫn nộ nhìn Tần Ninh.
Cái tên này cố ý cho đá rơi vào người nó, nếu không phải nó da dày thịt béo thì đã bị đè chết rồi.
Chẳng phải vì đám Tiên Hàm bị vây mà nó không ra tay cứu hay sao?
Nhưng Tần Ninh cũng đã nói là cho họ tự bảo vệ cơ mà.
Lúc này, ba người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu nhìn Phệ Thiên Giảo đi ra từ đống đá mà vẫn bình yên vô sự, cũng kinh ngạc vô cùng.
Phệ Thiên Giảo u oán nhìn Tần Ninh.
Tần Ninh đây là cố ý trả thù nó.
Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, Giang Ngạo Tuyết cùng Tiên Hàm đều không bị làm sao cả, chỉ có mỗi nó là bị đá đập trúng không chỉ một lần.
Đại trận này là do Tần Ninh khống chế, sao có thể không khống chế được điểm rơi của đá chứ?
Nếu không tại sao ba tên áo đen kia không bị đập trúng?
Nếu không tại sao Giang Du Văn kia còn một hơi tàn mà vẫn không bị đập trúng mà những người khác đều bị nện chết?
Có khả năng sao?
Lúc này, Phệ Thiên Giảo chỉ thấy uất ức trong lòng, nhìn Tần Ninh chằm chằm.
Tần Ninh không quan tâm lắm, đi đến trước mặt ba người áo đen.
“Đám Thánh Vương khác thì bỏ đi, chết hay sống cũng không có ý nghĩa gì, ba người các ngươi... thì không được chết”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Tần Ninh nhìn cả ba, lạnh nhạt nói: “Ta muốn biết các ngươi là ai, các ngươi trốn không được đâu. Câu mãi mới tới thì sao có thể cho các ngươi tùy ý chạy chứ?”“Rơi!”Một câu vừa dứt, trong khoảnh khắc, vô số hòn đá lớn dài mười trượng trên bầu trời lần lượt rơi xuống.Tốc độ nhanh đến mức làm người ta sợ hãi.Mặt đất vỡ vụn, tiếng nổ phanh phanh phanh vang lên, làm cho đầu óc người ta như muốn nổ tung theo.Mà sau khi tiếng nổ kịch liệt vang lên, chỉ thấy còn lại năm người đứng đó.Là Tần Ninh, Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu.Bốn người Tiên Hàm nghẹn họng nhìn trân trối.Tần Ninh chỉ vỗ quần áo, nhìn phía trước.Ba tên Thánh Hoàng đều bị đá lớn trấn trụ, không chỉ là một viên mà có đến mười mấy viên.“Khụ khụ...”Một tòa đá lớn lúc này sụp đổ, một bóng dáng từ trong đó leo ra.Chính là Phệ Thiên Giảo.Phệ Thiên Giảo phẫn nộ nhìn Tần Ninh.Cái tên này cố ý cho đá rơi vào người nó, nếu không phải nó da dày thịt béo thì đã bị đè chết rồi.Chẳng phải vì đám Tiên Hàm bị vây mà nó không ra tay cứu hay sao?Nhưng Tần Ninh cũng đã nói là cho họ tự bảo vệ cơ mà.Lúc này, ba người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y và Giang Tiểu Tiểu nhìn Phệ Thiên Giảo đi ra từ đống đá mà vẫn bình yên vô sự, cũng kinh ngạc vô cùng.Phệ Thiên Giảo u oán nhìn Tần Ninh.Tần Ninh đây là cố ý trả thù nó.Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, Giang Ngạo Tuyết cùng Tiên Hàm đều không bị làm sao cả, chỉ có mỗi nó là bị đá đập trúng không chỉ một lần.Đại trận này là do Tần Ninh khống chế, sao có thể không khống chế được điểm rơi của đá chứ?Nếu không tại sao ba tên áo đen kia không bị đập trúng?Nếu không tại sao Giang Du Văn kia còn một hơi tàn mà vẫn không bị đập trúng mà những người khác đều bị nện chết?Có khả năng sao?Lúc này, Phệ Thiên Giảo chỉ thấy uất ức trong lòng, nhìn Tần Ninh chằm chằm.Tần Ninh không quan tâm lắm, đi đến trước mặt ba người áo đen.“Đám Thánh Vương khác thì bỏ đi, chết hay sống cũng không có ý nghĩa gì, ba người các ngươi... thì không được chết”.