“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5059: “Không tồi không tồi”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Thật ư?", Giang Hồng Nhạc nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết, không thể tin được nói."Đúng vậy, phụ thân!"Giang Ngạo Tuyết gật đầu: "May mà có Tần công tử, trong một tháng này đều là Tần công tử dạy bảo con gái nên mới có thành tựu như thế!""Không chỉ như vậy, thực lực bây giờ của Y Y muội muội cũng đã tăng vọt, đến cảnh giới Thánh Vương tam hiền, Tiểu Tiểu cũng tăng lên cảnh giới nhất trọng nữa".Giờ phút này, Giang Du Khải đi lên phía trước nhìn con gái mình.Giang Y Y khẽ gật đầu, không nói nhiều.Giang Du Khải lại khó nén sự vui vẻ trong lòng.Giang Hồng Nhạc, Giang Du Khải đều nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay: "Cảm ơn Tần công tử"."Khách khí rồi!"Lúc này, lão già Võ Sơn Lãnh kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh.Đột nhiên ông ta lại không nhìn thấu thực lực của Tần Ninh được.Võ Sơn Lãnh cười ha hả nói: "Quả nhiên là thiếu niên tuấn tài, xem ra bên trong Giang Châu cũng lắm địa linh nhân kiệt, mấy năm nay đã ra đời không ít thiên tài, về sau chúng ta vẫn nên đi lại nhiều chút thì hơn"."Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!"Giang Tĩnh thái thượng cũng cười ha hả.Hai người có thể nói là cùng một thế hệ, ở chỗ này cũng có bối phận cao nhất, đại diện cho nhà họ Võ và nhà họ Giang.Trong lòng Giang Tĩnh lại có chút phức tạp, thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Ninh."Võ lão tiền bối!"Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, trên mặt có chút ý cười, mở miệng: "Không biết những năm gần đây Võ lão tiền bối hàng đêm còn khó ngủ không?"Hắn vừa dứt lời, Võ Sơn Lãnh lại hơi sững sờ, lập tức cười ha hả: "Lão phu chưa bao giờ có tình huống khó mà chìm vào giấc ngủ cả!"Tần Ninh cười nói: "Có lẽ là vãn bối nhớ nhầm".Không biết vì sao Giang Tĩnh luôn cảm giác ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh không đúng, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nên Giang Tĩnh mới nói: "Sơn Lãnh lão ca, mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau trong Võ Châu, đến lúc đó nhất định mời ngươi uống một chén mới được"."Tốt! Ha ha..."Đám người nhà họ Võ leo lên thánh thú phi hành dưới sự dẫn đầu của Võ Sơn Lãnh và tộc trưởng Võ Côn, phá không rời đi, biến mất không thấy gì nữa.Còn đám người nhà họ Giang cũng dần dần tản đi.Hai người Giang Hồng Nhạc và Giang Du Khải đều đang đắm chìm trong việc Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y mạnh lên, trở về trong tộc.Giờ phút này Giang Tĩnh lại không rời đi, mà đi theo Tần Ninh tiến vào bên trong Giang phủ."Tiên sinh..."
"Thật ư?", Giang Hồng Nhạc nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết, không thể tin được nói.
"Đúng vậy, phụ thân!"
Giang Ngạo Tuyết gật đầu: "May mà có Tần công tử, trong một tháng này đều là Tần công tử dạy bảo con gái nên mới có thành tựu như thế!"
"Không chỉ như vậy, thực lực bây giờ của Y Y muội muội cũng đã tăng vọt, đến cảnh giới Thánh Vương tam hiền, Tiểu Tiểu cũng tăng lên cảnh giới nhất trọng nữa".
Giờ phút này, Giang Du Khải đi lên phía trước nhìn con gái mình.
Giang Y Y khẽ gật đầu, không nói nhiều.
Giang Du Khải lại khó nén sự vui vẻ trong lòng.
Giang Hồng Nhạc, Giang Du Khải đều nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay: "Cảm ơn Tần công tử".
"Khách khí rồi!"
Lúc này, lão già Võ Sơn Lãnh kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh.
Đột nhiên ông ta lại không nhìn thấu thực lực của Tần Ninh được.
Võ Sơn Lãnh cười ha hả nói: "Quả nhiên là thiếu niên tuấn tài, xem ra bên trong Giang Châu cũng lắm địa linh nhân kiệt, mấy năm nay đã ra đời không ít thiên tài, về sau chúng ta vẫn nên đi lại nhiều chút thì hơn".
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!"
Giang Tĩnh thái thượng cũng cười ha hả.
Hai người có thể nói là cùng một thế hệ, ở chỗ này cũng có bối phận cao nhất, đại diện cho nhà họ Võ và nhà họ Giang.
Trong lòng Giang Tĩnh lại có chút phức tạp, thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Ninh.
"Võ lão tiền bối!"
Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, trên mặt có chút ý cười, mở miệng: "Không biết những năm gần đây Võ lão tiền bối hàng đêm còn khó ngủ không?"
Hắn vừa dứt lời, Võ Sơn Lãnh lại hơi sững sờ, lập tức cười ha hả: "Lão phu chưa bao giờ có tình huống khó mà chìm vào giấc ngủ cả!"
Tần Ninh cười nói: "Có lẽ là vãn bối nhớ nhầm".
Không biết vì sao Giang Tĩnh luôn cảm giác ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh không đúng, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nên Giang Tĩnh mới nói: "Sơn Lãnh lão ca, mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau trong Võ Châu, đến lúc đó nhất định mời ngươi uống một chén mới được".
"Tốt! Ha ha..."
Đám người nhà họ Võ leo lên thánh thú phi hành dưới sự dẫn đầu của Võ Sơn Lãnh và tộc trưởng Võ Côn, phá không rời đi, biến mất không thấy gì nữa.
Còn đám người nhà họ Giang cũng dần dần tản đi.
Hai người Giang Hồng Nhạc và Giang Du Khải đều đang đắm chìm trong việc Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y mạnh lên, trở về trong tộc.
Giờ phút này Giang Tĩnh lại không rời đi, mà đi theo Tần Ninh tiến vào bên trong Giang phủ.
"Tiên sinh..."
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Thật ư?", Giang Hồng Nhạc nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết, không thể tin được nói."Đúng vậy, phụ thân!"Giang Ngạo Tuyết gật đầu: "May mà có Tần công tử, trong một tháng này đều là Tần công tử dạy bảo con gái nên mới có thành tựu như thế!""Không chỉ như vậy, thực lực bây giờ của Y Y muội muội cũng đã tăng vọt, đến cảnh giới Thánh Vương tam hiền, Tiểu Tiểu cũng tăng lên cảnh giới nhất trọng nữa".Giờ phút này, Giang Du Khải đi lên phía trước nhìn con gái mình.Giang Y Y khẽ gật đầu, không nói nhiều.Giang Du Khải lại khó nén sự vui vẻ trong lòng.Giang Hồng Nhạc, Giang Du Khải đều nhìn về phía Tần Ninh, chắp tay: "Cảm ơn Tần công tử"."Khách khí rồi!"Lúc này, lão già Võ Sơn Lãnh kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Ninh.Đột nhiên ông ta lại không nhìn thấu thực lực của Tần Ninh được.Võ Sơn Lãnh cười ha hả nói: "Quả nhiên là thiếu niên tuấn tài, xem ra bên trong Giang Châu cũng lắm địa linh nhân kiệt, mấy năm nay đã ra đời không ít thiên tài, về sau chúng ta vẫn nên đi lại nhiều chút thì hơn"."Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!"Giang Tĩnh thái thượng cũng cười ha hả.Hai người có thể nói là cùng một thế hệ, ở chỗ này cũng có bối phận cao nhất, đại diện cho nhà họ Võ và nhà họ Giang.Trong lòng Giang Tĩnh lại có chút phức tạp, thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Ninh."Võ lão tiền bối!"Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh, trên mặt có chút ý cười, mở miệng: "Không biết những năm gần đây Võ lão tiền bối hàng đêm còn khó ngủ không?"Hắn vừa dứt lời, Võ Sơn Lãnh lại hơi sững sờ, lập tức cười ha hả: "Lão phu chưa bao giờ có tình huống khó mà chìm vào giấc ngủ cả!"Tần Ninh cười nói: "Có lẽ là vãn bối nhớ nhầm".Không biết vì sao Giang Tĩnh luôn cảm giác ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía Võ Sơn Lãnh không đúng, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì nên Giang Tĩnh mới nói: "Sơn Lãnh lão ca, mấy ngày nữa chúng ta gặp nhau trong Võ Châu, đến lúc đó nhất định mời ngươi uống một chén mới được"."Tốt! Ha ha..."Đám người nhà họ Võ leo lên thánh thú phi hành dưới sự dẫn đầu của Võ Sơn Lãnh và tộc trưởng Võ Côn, phá không rời đi, biến mất không thấy gì nữa.Còn đám người nhà họ Giang cũng dần dần tản đi.Hai người Giang Hồng Nhạc và Giang Du Khải đều đang đắm chìm trong việc Giang Ngạo Tuyết và Giang Y Y mạnh lên, trở về trong tộc.Giờ phút này Giang Tĩnh lại không rời đi, mà đi theo Tần Ninh tiến vào bên trong Giang phủ."Tiên sinh..."