“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5078: “Giao cho ngươi một nhiệm vụ!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đi vào trong đó, tìm ra cây đao mà vi sư ngày xưa sử dụng!”“Đao dài một trượng, thân đao chiếm hai phần ba, lưỡi đao chiếm một phần ba, chuôi đao đỏ rực, lưỡi đao xanh ám, là vũ khí sư tôn sử dụng năm xưa”.“Lần này rất nguy hiểm, nếu có đao này phối hợp thì ta nhất định có thể phát huy ra được thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong, ngươi đi trộm về cho ta đi”.Nghe vậy, Ôn Hiến Chi sáng mắt lên.“Con hiểu rồi, để con đi luôn bây giờ ạ”.“Ngươi bị ngốc à!”, Tần Ninh nói tiếp: “Ban ngày ban mặt thì sao mà hành động được, tối hẵng đi, che lấp khí tức để người ta không nhìn thấy, sư tôn tin ngươi làm được”.Ánh mắt Ôn Hiến Chi nóng rực, cười hì hì: “Sư tôn đúng là lợi hại, đồ nhi hiểu rồi ạ”.“Đồ nhi sẽ đi chuẩn bị, tối bắt đầu hành động”.“Ừ!”Thấy Ôn Hiến Chi nhiệt huyết bước đi, Tần Ninh lắc đầu lẩm bẩm: “Chắc sẽ không chết vì một đao đâu nhỉ, cho nó chịu chút khổ thì mới lớn được”.Đêm đến.Cả Võ Môn đèn đuốc sáng trưng, đình đài lầu các tỏa ra ánh sáng lấp ló giữa một trăm lẻ tám dãy núi.Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy giống như một trăm lẻ tám dòng suối khuếch tán ra, vô cùng đẹp đẽ.Tần Ninh vẫn đứng yên tại đình nghỉ mát bên sườn núi.Ôn Hiến Chi đi rồi, hắn cũng được yên tĩnh hơn nhiều.Đám người Giang gia sau khi vào Võ Môn thì cũng tản ra hoạt động tự do.Dù sao có rất nhiều người đều đến đây lần đầu.Về Tiên Hàm thì càng không phải nói. Đây chính là Võ Môn mà Tần Ninh xây dựng trước kia, Tiên Hàm kéo Giang Ngạo Tuyết cùng tản bộ ngắm cảnh trong Võ Môn.Đương nhiên cũng chọn những nơi yên tĩnh để cả hai cùng “giao lưu” vui vẻ một phen.Một trận gió nhẹ thổi qua.Đình nghỉ mát xuất hiện thêm một bóng người.Là Võ Sơn Lãnh.Ông cụ nhìn già nua kia lúc này nhìn thấy Tần Ninh thì quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất.“Sơn Lãnh bái kiến Cuồng Đế đại nhân”.Tần Ninh lúc này đưa lưng về phía Võ Sơn Lãnh, thản nhiên nói: “Sơn Lãnh à...”“Có tiểu nhân”.Một cự đầu Thánh Tôn lại tự xưng tiểu nhân, đúng là hiếm thấy.Nhưng Võ Sơn Lãnh biết, tự xưng tiểu nhân trước mặt Tần Ninh mới là thích hợp nhất.

“Đi vào trong đó, tìm ra cây đao mà vi sư ngày xưa sử dụng!”

“Đao dài một trượng, thân đao chiếm hai phần ba, lưỡi đao chiếm một phần ba, chuôi đao đỏ rực, lưỡi đao xanh ám, là vũ khí sư tôn sử dụng năm xưa”.

“Lần này rất nguy hiểm, nếu có đao này phối hợp thì ta nhất định có thể phát huy ra được thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong, ngươi đi trộm về cho ta đi”.

Nghe vậy, Ôn Hiến Chi sáng mắt lên.

“Con hiểu rồi, để con đi luôn bây giờ ạ”.

“Ngươi bị ngốc à!”, Tần Ninh nói tiếp: “Ban ngày ban mặt thì sao mà hành động được, tối hẵng đi, che lấp khí tức để người ta không nhìn thấy, sư tôn tin ngươi làm được”.

Ánh mắt Ôn Hiến Chi nóng rực, cười hì hì: “Sư tôn đúng là lợi hại, đồ nhi hiểu rồi ạ”.

“Đồ nhi sẽ đi chuẩn bị, tối bắt đầu hành động”.

“Ừ!”

Thấy Ôn Hiến Chi nhiệt huyết bước đi, Tần Ninh lắc đầu lẩm bẩm: “Chắc sẽ không chết vì một đao đâu nhỉ, cho nó chịu chút khổ thì mới lớn được”.

Đêm đến.

Cả Võ Môn đèn đuốc sáng trưng, đình đài lầu các tỏa ra ánh sáng lấp ló giữa một trăm lẻ tám dãy núi.

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy giống như một trăm lẻ tám dòng suối khuếch tán ra, vô cùng đẹp đẽ.

Tần Ninh vẫn đứng yên tại đình nghỉ mát bên sườn núi.

Ôn Hiến Chi đi rồi, hắn cũng được yên tĩnh hơn nhiều.

Đám người Giang gia sau khi vào Võ Môn thì cũng tản ra hoạt động tự do.

Dù sao có rất nhiều người đều đến đây lần đầu.

Về Tiên Hàm thì càng không phải nói. Đây chính là Võ Môn mà Tần Ninh xây dựng trước kia, Tiên Hàm kéo Giang Ngạo Tuyết cùng tản bộ ngắm cảnh trong Võ Môn.

Đương nhiên cũng chọn những nơi yên tĩnh để cả hai cùng “giao lưu” vui vẻ một phen.

Một trận gió nhẹ thổi qua.

Đình nghỉ mát xuất hiện thêm một bóng người.

Là Võ Sơn Lãnh.

Ông cụ nhìn già nua kia lúc này nhìn thấy Tần Ninh thì quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất.

“Sơn Lãnh bái kiến Cuồng Đế đại nhân”.

Tần Ninh lúc này đưa lưng về phía Võ Sơn Lãnh, thản nhiên nói: “Sơn Lãnh à...”

“Có tiểu nhân”.

Một cự đầu Thánh Tôn lại tự xưng tiểu nhân, đúng là hiếm thấy.

Nhưng Võ Sơn Lãnh biết, tự xưng tiểu nhân trước mặt Tần Ninh mới là thích hợp nhất.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Đi vào trong đó, tìm ra cây đao mà vi sư ngày xưa sử dụng!”“Đao dài một trượng, thân đao chiếm hai phần ba, lưỡi đao chiếm một phần ba, chuôi đao đỏ rực, lưỡi đao xanh ám, là vũ khí sư tôn sử dụng năm xưa”.“Lần này rất nguy hiểm, nếu có đao này phối hợp thì ta nhất định có thể phát huy ra được thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong, ngươi đi trộm về cho ta đi”.Nghe vậy, Ôn Hiến Chi sáng mắt lên.“Con hiểu rồi, để con đi luôn bây giờ ạ”.“Ngươi bị ngốc à!”, Tần Ninh nói tiếp: “Ban ngày ban mặt thì sao mà hành động được, tối hẵng đi, che lấp khí tức để người ta không nhìn thấy, sư tôn tin ngươi làm được”.Ánh mắt Ôn Hiến Chi nóng rực, cười hì hì: “Sư tôn đúng là lợi hại, đồ nhi hiểu rồi ạ”.“Đồ nhi sẽ đi chuẩn bị, tối bắt đầu hành động”.“Ừ!”Thấy Ôn Hiến Chi nhiệt huyết bước đi, Tần Ninh lắc đầu lẩm bẩm: “Chắc sẽ không chết vì một đao đâu nhỉ, cho nó chịu chút khổ thì mới lớn được”.Đêm đến.Cả Võ Môn đèn đuốc sáng trưng, đình đài lầu các tỏa ra ánh sáng lấp ló giữa một trăm lẻ tám dãy núi.Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy giống như một trăm lẻ tám dòng suối khuếch tán ra, vô cùng đẹp đẽ.Tần Ninh vẫn đứng yên tại đình nghỉ mát bên sườn núi.Ôn Hiến Chi đi rồi, hắn cũng được yên tĩnh hơn nhiều.Đám người Giang gia sau khi vào Võ Môn thì cũng tản ra hoạt động tự do.Dù sao có rất nhiều người đều đến đây lần đầu.Về Tiên Hàm thì càng không phải nói. Đây chính là Võ Môn mà Tần Ninh xây dựng trước kia, Tiên Hàm kéo Giang Ngạo Tuyết cùng tản bộ ngắm cảnh trong Võ Môn.Đương nhiên cũng chọn những nơi yên tĩnh để cả hai cùng “giao lưu” vui vẻ một phen.Một trận gió nhẹ thổi qua.Đình nghỉ mát xuất hiện thêm một bóng người.Là Võ Sơn Lãnh.Ông cụ nhìn già nua kia lúc này nhìn thấy Tần Ninh thì quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất.“Sơn Lãnh bái kiến Cuồng Đế đại nhân”.Tần Ninh lúc này đưa lưng về phía Võ Sơn Lãnh, thản nhiên nói: “Sơn Lãnh à...”“Có tiểu nhân”.Một cự đầu Thánh Tôn lại tự xưng tiểu nhân, đúng là hiếm thấy.Nhưng Võ Sơn Lãnh biết, tự xưng tiểu nhân trước mặt Tần Ninh mới là thích hợp nhất.

Chương 5078: “Giao cho ngươi một nhiệm vụ!”