“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5090: Hắn ta không phải Tiên Hàm.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vừa nói xong, Tần Ninh liền nắm chặt trường thương, chậm rãi vung xuống.Phụt...Trường thương xuyên qua ngực của Đường Dục, máu tươi phun ra, giờ phút này khóe miệng Đường Dục rỉ máu, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.Tần Ninh!Ra tay thật!Mà Giang Du Khải đứng ở bên cạnh Tần Ninh chỉ cảm thấy cả người như đột nhiên rơi vào trong hầm băng, tản ra khí lạnh.Tần Ninh, điên rồi!Chỉ là lúc này Tần Ninh lại không thay đổi sắc mặt, hơi lui lại một bước.Hơn trăm người đứng xung quanh sơn cốc đều nghẹn họng nhìn trân trối, yên tĩnh như chết.Tần Ninh cầm trường thương trong tay, trên bộ đồ bị bắn rất nhiều máu tươi, không hề hòa hợp với khuôn mặt hiền lành kia chút nào"Vừa rồi là ai mở miệng một tiếng tiện nô?"Tần Ninh nói: "Bây giờ đứng ra ta xem một chút!"Mặc dù nói như vậy, thế nhưng ánh mắt của Tần Ninh lại nhìn chằm chằm vào Thần Vũ.Thần Vũ nuốt nước miếng ừng ực, vẻ lạnh nhạt trên mặt đã hóa thành tro tàn.Cái gì gọi là bình tĩnh?Tần Ninh mới là bình tĩnh!Thần Vũ chỉ muốn chạy.Thế nhưng thực lực của Tần Ninh là Thánh Hoàng.Hắn ta căn bản không có khả năng chạy trốn được!Giờ phút này Thần Vũ nhìn về phía một vị Thánh Hoàng khác ở đây, Giang Du Khải."Giang nhị gia!"Thần Vũ vội vàng nói: "Đây cũng là bạn bè của nhà họ Giang các ngươi sao? Chém giết Đường Dục trước mặt mọi người, hắn..."Chỉ là Thần Vũ mới nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.Lúc này Tần Ninh cầm trường thương trong tay, đứng tại chỗ quơ múa, bàn tay mân mê trường thương cứ như đang chuẩn bị chém hắn ta..."Xin lỗi hay là chết?"Tần Ninh liếc nhìn Thần Vũ, chậm rãi nói: "Ta chỉ hỏi một lần, chỉ có thời gian ba giây, tự ngươi lựa chọn".Hắn vừa nói xong, Giang Du Khải cũng cảm thấy Tần Ninh đã điên rồi.Nơi này là Võ Môn, không phải nhà họ Giang.Nhìn thấy Thần Vũ không có bất kỳ phản ứng gì, Tần Ninh cầm trường thương trong tay, trong mắt có vài phần lạnh lẽo.Bịch bịch!
Vừa nói xong, Tần Ninh liền nắm chặt trường thương, chậm rãi vung xuống.
Phụt...
Trường thương xuyên qua ngực của Đường Dục, máu tươi phun ra, giờ phút này khóe miệng Đường Dục rỉ máu, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Tần Ninh!
Ra tay thật!
Mà Giang Du Khải đứng ở bên cạnh Tần Ninh chỉ cảm thấy cả người như đột nhiên rơi vào trong hầm băng, tản ra khí lạnh.
Tần Ninh, điên rồi!
Chỉ là lúc này Tần Ninh lại không thay đổi sắc mặt, hơi lui lại một bước.
Hơn trăm người đứng xung quanh sơn cốc đều nghẹn họng nhìn trân trối, yên tĩnh như chết.
Tần Ninh cầm trường thương trong tay, trên bộ đồ bị bắn rất nhiều máu tươi, không hề hòa hợp với khuôn mặt hiền lành kia chút nào
"Vừa rồi là ai mở miệng một tiếng tiện nô?"
Tần Ninh nói: "Bây giờ đứng ra ta xem một chút!"
Mặc dù nói như vậy, thế nhưng ánh mắt của Tần Ninh lại nhìn chằm chằm vào Thần Vũ.
Thần Vũ nuốt nước miếng ừng ực, vẻ lạnh nhạt trên mặt đã hóa thành tro tàn.
Cái gì gọi là bình tĩnh?
Tần Ninh mới là bình tĩnh!
Thần Vũ chỉ muốn chạy.
Thế nhưng thực lực của Tần Ninh là Thánh Hoàng.
Hắn ta căn bản không có khả năng chạy trốn được!
Giờ phút này Thần Vũ nhìn về phía một vị Thánh Hoàng khác ở đây, Giang Du Khải.
"Giang nhị gia!"
Thần Vũ vội vàng nói: "Đây cũng là bạn bè của nhà họ Giang các ngươi sao? Chém giết Đường Dục trước mặt mọi người, hắn..."
Chỉ là Thần Vũ mới nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.
Lúc này Tần Ninh cầm trường thương trong tay, đứng tại chỗ quơ múa, bàn tay mân mê trường thương cứ như đang chuẩn bị chém hắn ta...
"Xin lỗi hay là chết?"
Tần Ninh liếc nhìn Thần Vũ, chậm rãi nói: "Ta chỉ hỏi một lần, chỉ có thời gian ba giây, tự ngươi lựa chọn".
Hắn vừa nói xong, Giang Du Khải cũng cảm thấy Tần Ninh đã điên rồi.
Nơi này là Võ Môn, không phải nhà họ Giang.
Nhìn thấy Thần Vũ không có bất kỳ phản ứng gì, Tần Ninh cầm trường thương trong tay, trong mắt có vài phần lạnh lẽo.
Bịch bịch!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vừa nói xong, Tần Ninh liền nắm chặt trường thương, chậm rãi vung xuống.Phụt...Trường thương xuyên qua ngực của Đường Dục, máu tươi phun ra, giờ phút này khóe miệng Đường Dục rỉ máu, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Tần Ninh, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.Tần Ninh!Ra tay thật!Mà Giang Du Khải đứng ở bên cạnh Tần Ninh chỉ cảm thấy cả người như đột nhiên rơi vào trong hầm băng, tản ra khí lạnh.Tần Ninh, điên rồi!Chỉ là lúc này Tần Ninh lại không thay đổi sắc mặt, hơi lui lại một bước.Hơn trăm người đứng xung quanh sơn cốc đều nghẹn họng nhìn trân trối, yên tĩnh như chết.Tần Ninh cầm trường thương trong tay, trên bộ đồ bị bắn rất nhiều máu tươi, không hề hòa hợp với khuôn mặt hiền lành kia chút nào"Vừa rồi là ai mở miệng một tiếng tiện nô?"Tần Ninh nói: "Bây giờ đứng ra ta xem một chút!"Mặc dù nói như vậy, thế nhưng ánh mắt của Tần Ninh lại nhìn chằm chằm vào Thần Vũ.Thần Vũ nuốt nước miếng ừng ực, vẻ lạnh nhạt trên mặt đã hóa thành tro tàn.Cái gì gọi là bình tĩnh?Tần Ninh mới là bình tĩnh!Thần Vũ chỉ muốn chạy.Thế nhưng thực lực của Tần Ninh là Thánh Hoàng.Hắn ta căn bản không có khả năng chạy trốn được!Giờ phút này Thần Vũ nhìn về phía một vị Thánh Hoàng khác ở đây, Giang Du Khải."Giang nhị gia!"Thần Vũ vội vàng nói: "Đây cũng là bạn bè của nhà họ Giang các ngươi sao? Chém giết Đường Dục trước mặt mọi người, hắn..."Chỉ là Thần Vũ mới nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.Lúc này Tần Ninh cầm trường thương trong tay, đứng tại chỗ quơ múa, bàn tay mân mê trường thương cứ như đang chuẩn bị chém hắn ta..."Xin lỗi hay là chết?"Tần Ninh liếc nhìn Thần Vũ, chậm rãi nói: "Ta chỉ hỏi một lần, chỉ có thời gian ba giây, tự ngươi lựa chọn".Hắn vừa nói xong, Giang Du Khải cũng cảm thấy Tần Ninh đã điên rồi.Nơi này là Võ Môn, không phải nhà họ Giang.Nhìn thấy Thần Vũ không có bất kỳ phản ứng gì, Tần Ninh cầm trường thương trong tay, trong mắt có vài phần lạnh lẽo.Bịch bịch!