“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5096: "Lương Triêu Kiếm!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đường Mặc lại quát: "Không cần, tự Đường Mặc ta sẽ làm"."Đường Mặc!"Lương Triêu Kiếm cất cao giọng hơn mấy phần, tiếp tục nói: "Nơi đây là Võ Môn"."Võ Môn thì sao chứ? Người giết con ta nhất định phải đền mạng!"Đường Mặc tức sùi bọt mép."Tộc trưởng Đường Mặc đúng là kiêu ngạo, vụ án xảy ra ở bên trong Võ Môn, chúng ta là hộ pháp Võ Môn mà cũng không có tư cách quản lý sao?"Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.Chỉ thấy ngoài sơn cốc, một bóng người đạp không mà đến, tay áo bồng bềnh, dáng người nhã nhặn.Người đến là một cô gái mặc trường sam màu xanh, đầu đội búi tóc màu xanh, bước chân nhẹ nhàng, thần thái lại vô cùng lạnh lùng.Đây là ai?Không ít người đều kinh ngạc.Đệ tử của Võ Môn lại vô cùng cung kính.Một trong bốn hộ pháp, Thanh Đại Vân hộ pháp đại nhân.Đường Mặc nhìn thấy người tới thì cười lạnh: "Các ngươi quản lý? Con trai ta mất mạng trong Võ Môn, bây giờ ta muốn tự tay chém kẻ thù, hai người các ngươi xuất hiện lại nói muốn quản lý ư? Trước đó các ngươi đã làm cái gì?"Lương Triêu Kiếm chắp tay: "Đúng là chúng ta không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như thế, việc này chắc chắn sẽ cho tộc trưởng Đường Mặc một cái giá thỏa mãn"."Ta nói không cần, ta sẽ giết kẻ này".Đường Mặc quát: "Giết kẻ này rồi nói sau!"Vừa nói xong, Đường Mặc liền ra tay."Đường Mặc!"Thanh Đại Vân hộ pháp kia đi ra, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ta nhắc ngươi lại một lần cuối cùng, nơi đây là Võ Môn!""Sáu gia tộc lớn có được quyền quản lý tự chủ cực cao, thế nhưng cuối cùng vẫn thần phục Võ Môn, chuyện này chúng ta sẽ không thiên vị, thế nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng tự mình ra tay, chúng ta cũng không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ".Thanh Đại Vân cũng không nhượng bộ.Trong phút chốc, bầu không khí giương cung bạt kiếm.Chỉ là đột nhiên, một giọng nói lại vang lên."Các ngươi tránh ra!"Tần Ninh nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Người là do ta giết, Đường Mặc sốt ruột báo thù, ta có thể hiểu được, cứ để ông ta làm đi, ta mà chết cũng không có liên quan gì với Võ Môn cả"."Nếu ông ta chết, Võ Môn hay nhà họ Đường muốn tìm Tần Ninh ta gây phiền phức, ta sẽ chờ".Đường Mặc nghe thấy lời này thì vô cùng giận dữ: "Các ngươi đã nghe chưa? Đã nghe chưa? Kẻ này ngông cuồng tự đại, không để nhà họ Đường vào mắt, cũng không để Võ Môn vào mắt!"
Đường Mặc lại quát: "Không cần, tự Đường Mặc ta sẽ làm".
"Đường Mặc!"
Lương Triêu Kiếm cất cao giọng hơn mấy phần, tiếp tục nói: "Nơi đây là Võ Môn".
"Võ Môn thì sao chứ? Người giết con ta nhất định phải đền mạng!"
Đường Mặc tức sùi bọt mép.
"Tộc trưởng Đường Mặc đúng là kiêu ngạo, vụ án xảy ra ở bên trong Võ Môn, chúng ta là hộ pháp Võ Môn mà cũng không có tư cách quản lý sao?"
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy ngoài sơn cốc, một bóng người đạp không mà đến, tay áo bồng bềnh, dáng người nhã nhặn.
Người đến là một cô gái mặc trường sam màu xanh, đầu đội búi tóc màu xanh, bước chân nhẹ nhàng, thần thái lại vô cùng lạnh lùng.
Đây là ai?
Không ít người đều kinh ngạc.
Đệ tử của Võ Môn lại vô cùng cung kính.
Một trong bốn hộ pháp, Thanh Đại Vân hộ pháp đại nhân.
Đường Mặc nhìn thấy người tới thì cười lạnh: "Các ngươi quản lý? Con trai ta mất mạng trong Võ Môn, bây giờ ta muốn tự tay chém kẻ thù, hai người các ngươi xuất hiện lại nói muốn quản lý ư? Trước đó các ngươi đã làm cái gì?"
Lương Triêu Kiếm chắp tay: "Đúng là chúng ta không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như thế, việc này chắc chắn sẽ cho tộc trưởng Đường Mặc một cái giá thỏa mãn".
"Ta nói không cần, ta sẽ giết kẻ này".
Đường Mặc quát: "Giết kẻ này rồi nói sau!"
Vừa nói xong, Đường Mặc liền ra tay.
"Đường Mặc!"
Thanh Đại Vân hộ pháp kia đi ra, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ta nhắc ngươi lại một lần cuối cùng, nơi đây là Võ Môn!"
"Sáu gia tộc lớn có được quyền quản lý tự chủ cực cao, thế nhưng cuối cùng vẫn thần phục Võ Môn, chuyện này chúng ta sẽ không thiên vị, thế nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng tự mình ra tay, chúng ta cũng không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ".
Thanh Đại Vân cũng không nhượng bộ.
Trong phút chốc, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Chỉ là đột nhiên, một giọng nói lại vang lên.
"Các ngươi tránh ra!"
Tần Ninh nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Người là do ta giết, Đường Mặc sốt ruột báo thù, ta có thể hiểu được, cứ để ông ta làm đi, ta mà chết cũng không có liên quan gì với Võ Môn cả".
"Nếu ông ta chết, Võ Môn hay nhà họ Đường muốn tìm Tần Ninh ta gây phiền phức, ta sẽ chờ".
Đường Mặc nghe thấy lời này thì vô cùng giận dữ: "Các ngươi đã nghe chưa? Đã nghe chưa? Kẻ này ngông cuồng tự đại, không để nhà họ Đường vào mắt, cũng không để Võ Môn vào mắt!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đường Mặc lại quát: "Không cần, tự Đường Mặc ta sẽ làm"."Đường Mặc!"Lương Triêu Kiếm cất cao giọng hơn mấy phần, tiếp tục nói: "Nơi đây là Võ Môn"."Võ Môn thì sao chứ? Người giết con ta nhất định phải đền mạng!"Đường Mặc tức sùi bọt mép."Tộc trưởng Đường Mặc đúng là kiêu ngạo, vụ án xảy ra ở bên trong Võ Môn, chúng ta là hộ pháp Võ Môn mà cũng không có tư cách quản lý sao?"Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.Chỉ thấy ngoài sơn cốc, một bóng người đạp không mà đến, tay áo bồng bềnh, dáng người nhã nhặn.Người đến là một cô gái mặc trường sam màu xanh, đầu đội búi tóc màu xanh, bước chân nhẹ nhàng, thần thái lại vô cùng lạnh lùng.Đây là ai?Không ít người đều kinh ngạc.Đệ tử của Võ Môn lại vô cùng cung kính.Một trong bốn hộ pháp, Thanh Đại Vân hộ pháp đại nhân.Đường Mặc nhìn thấy người tới thì cười lạnh: "Các ngươi quản lý? Con trai ta mất mạng trong Võ Môn, bây giờ ta muốn tự tay chém kẻ thù, hai người các ngươi xuất hiện lại nói muốn quản lý ư? Trước đó các ngươi đã làm cái gì?"Lương Triêu Kiếm chắp tay: "Đúng là chúng ta không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như thế, việc này chắc chắn sẽ cho tộc trưởng Đường Mặc một cái giá thỏa mãn"."Ta nói không cần, ta sẽ giết kẻ này".Đường Mặc quát: "Giết kẻ này rồi nói sau!"Vừa nói xong, Đường Mặc liền ra tay."Đường Mặc!"Thanh Đại Vân hộ pháp kia đi ra, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ta nhắc ngươi lại một lần cuối cùng, nơi đây là Võ Môn!""Sáu gia tộc lớn có được quyền quản lý tự chủ cực cao, thế nhưng cuối cùng vẫn thần phục Võ Môn, chuyện này chúng ta sẽ không thiên vị, thế nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng tự mình ra tay, chúng ta cũng không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ".Thanh Đại Vân cũng không nhượng bộ.Trong phút chốc, bầu không khí giương cung bạt kiếm.Chỉ là đột nhiên, một giọng nói lại vang lên."Các ngươi tránh ra!"Tần Ninh nhìn về phía trước, chậm rãi nói: "Người là do ta giết, Đường Mặc sốt ruột báo thù, ta có thể hiểu được, cứ để ông ta làm đi, ta mà chết cũng không có liên quan gì với Võ Môn cả"."Nếu ông ta chết, Võ Môn hay nhà họ Đường muốn tìm Tần Ninh ta gây phiền phức, ta sẽ chờ".Đường Mặc nghe thấy lời này thì vô cùng giận dữ: "Các ngươi đã nghe chưa? Đã nghe chưa? Kẻ này ngông cuồng tự đại, không để nhà họ Đường vào mắt, cũng không để Võ Môn vào mắt!"