“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5108: Không có khả năng!

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Sườn núi Thần Võ thì thế nào vậy?”, Tiên Hàm vội vàng hỏi.Giang Ngạo Tuyết lẩm bẩm: “Sườn núi Thần Võ là cấm địa của Võ Môn, bình thường chỉ có những trưởng lão hay đệ tử mà Võ Môn không thể phán quyết thì mới bị đưa đến sườn núi Thần Võ, sống chết do ông trời quyết định”.“Sao cơ!”Tiên Hàm lo lắng nói: “Ôn Hiến Chi, sao ngươi không ngăn họ lại?”Thấy Tiên Hàm lo lắng như thế, Ôn Hiến Chi đáp lại: “Hàm thúc đừng lo, là sư tôn tự mình muốn đi, chắc người có dụng ý khác”.Tiên Hàm nghe xong thì cảm xúc có hơi phức tạp.Tần Ninh muốn làm gì vậy?Mà lúc này, Đường Mặc và Thần Vĩnh Khiếu lại đi ra khỏi sơn cốc với vẻ mặt tái xanh, lảo đảo rời đi.Đường Dục!Thần Vũ!Hai vị thiên kiêu mất mạng chính là một đả kích cực lớn đối với Đường gia và Thần gia.Ôn Hiến Chi nhìn Tiên Hàm, chậm rãi nói: “Chúng ta quay về rồi yên lặng chờ đợi đi!”“Ừm!”Ôn Hiến Chi, Phệ Thiên Giảo, Tiên Hàm và những người khác lần lượt rời đi.Hơn trăm vị đệ tử có mặt ở đây đều bị hạ khẩu lệnh, không một ai dám truyền tin ra ngoài.Nhưng chỉ là trong thời gian ngắn mà thôi. Trong quá trình diễn ra Đại Võ Tài thì có lẽ còn chèn ép được, nhưng sau khi Đại Võ Tài kết thúc, e là chuyện này không thể bị áp chế nổi....Võ Môn.Trên một con đường núi.Tuyết Phi Yến đi trước, Tần Ninh đi theo sau, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân ở sau cùng.Bốn người đi dọc theo đường núi gập ghềnh.Suốt quãng đường, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân đều vô cùng cẩn thận, sợ Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đột nhiên tấn công.“Đừng lo”.Tần Ninh cười nói: “Không có lệnh của ta thì chúng không dám chạy loạn đâu. Ta đã đồng ý đi cùng các ngươi đến sườn núi Thần Võ rồi thì sẽ không nuốt lời đâu”.Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân nhìn Tần Ninh, vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.Ai mà biết cái tên này nói thật hay đùa cơ chứ.

“Sườn núi Thần Võ thì thế nào vậy?”, Tiên Hàm vội vàng hỏi.

Giang Ngạo Tuyết lẩm bẩm: “Sườn núi Thần Võ là cấm địa của Võ Môn, bình thường chỉ có những trưởng lão hay đệ tử mà Võ Môn không thể phán quyết thì mới bị đưa đến sườn núi Thần Võ, sống chết do ông trời quyết định”.

“Sao cơ!”

Tiên Hàm lo lắng nói: “Ôn Hiến Chi, sao ngươi không ngăn họ lại?”

Thấy Tiên Hàm lo lắng như thế, Ôn Hiến Chi đáp lại: “Hàm thúc đừng lo, là sư tôn tự mình muốn đi, chắc người có dụng ý khác”.

Tiên Hàm nghe xong thì cảm xúc có hơi phức tạp.

Tần Ninh muốn làm gì vậy?

Mà lúc này, Đường Mặc và Thần Vĩnh Khiếu lại đi ra khỏi sơn cốc với vẻ mặt tái xanh, lảo đảo rời đi.

Đường Dục!

Thần Vũ!

Hai vị thiên kiêu mất mạng chính là một đả kích cực lớn đối với Đường gia và Thần gia.

Ôn Hiến Chi nhìn Tiên Hàm, chậm rãi nói: “Chúng ta quay về rồi yên lặng chờ đợi đi!”

“Ừm!”

Ôn Hiến Chi, Phệ Thiên Giảo, Tiên Hàm và những người khác lần lượt rời đi.

Hơn trăm vị đệ tử có mặt ở đây đều bị hạ khẩu lệnh, không một ai dám truyền tin ra ngoài.

Nhưng chỉ là trong thời gian ngắn mà thôi. Trong quá trình diễn ra Đại Võ Tài thì có lẽ còn chèn ép được, nhưng sau khi Đại Võ Tài kết thúc, e là chuyện này không thể bị áp chế nổi.

...

Võ Môn.

Trên một con đường núi.

Tuyết Phi Yến đi trước, Tần Ninh đi theo sau, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân ở sau cùng.

Bốn người đi dọc theo đường núi gập ghềnh.

Suốt quãng đường, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân đều vô cùng cẩn thận, sợ Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đột nhiên tấn công.

“Đừng lo”.

Tần Ninh cười nói: “Không có lệnh của ta thì chúng không dám chạy loạn đâu. Ta đã đồng ý đi cùng các ngươi đến sườn núi Thần Võ rồi thì sẽ không nuốt lời đâu”.

Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân nhìn Tần Ninh, vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.

Ai mà biết cái tên này nói thật hay đùa cơ chứ.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Sườn núi Thần Võ thì thế nào vậy?”, Tiên Hàm vội vàng hỏi.Giang Ngạo Tuyết lẩm bẩm: “Sườn núi Thần Võ là cấm địa của Võ Môn, bình thường chỉ có những trưởng lão hay đệ tử mà Võ Môn không thể phán quyết thì mới bị đưa đến sườn núi Thần Võ, sống chết do ông trời quyết định”.“Sao cơ!”Tiên Hàm lo lắng nói: “Ôn Hiến Chi, sao ngươi không ngăn họ lại?”Thấy Tiên Hàm lo lắng như thế, Ôn Hiến Chi đáp lại: “Hàm thúc đừng lo, là sư tôn tự mình muốn đi, chắc người có dụng ý khác”.Tiên Hàm nghe xong thì cảm xúc có hơi phức tạp.Tần Ninh muốn làm gì vậy?Mà lúc này, Đường Mặc và Thần Vĩnh Khiếu lại đi ra khỏi sơn cốc với vẻ mặt tái xanh, lảo đảo rời đi.Đường Dục!Thần Vũ!Hai vị thiên kiêu mất mạng chính là một đả kích cực lớn đối với Đường gia và Thần gia.Ôn Hiến Chi nhìn Tiên Hàm, chậm rãi nói: “Chúng ta quay về rồi yên lặng chờ đợi đi!”“Ừm!”Ôn Hiến Chi, Phệ Thiên Giảo, Tiên Hàm và những người khác lần lượt rời đi.Hơn trăm vị đệ tử có mặt ở đây đều bị hạ khẩu lệnh, không một ai dám truyền tin ra ngoài.Nhưng chỉ là trong thời gian ngắn mà thôi. Trong quá trình diễn ra Đại Võ Tài thì có lẽ còn chèn ép được, nhưng sau khi Đại Võ Tài kết thúc, e là chuyện này không thể bị áp chế nổi....Võ Môn.Trên một con đường núi.Tuyết Phi Yến đi trước, Tần Ninh đi theo sau, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân ở sau cùng.Bốn người đi dọc theo đường núi gập ghềnh.Suốt quãng đường, Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân đều vô cùng cẩn thận, sợ Ôn Hiến Chi và Phệ Thiên Giảo đột nhiên tấn công.“Đừng lo”.Tần Ninh cười nói: “Không có lệnh của ta thì chúng không dám chạy loạn đâu. Ta đã đồng ý đi cùng các ngươi đến sườn núi Thần Võ rồi thì sẽ không nuốt lời đâu”.Lương Triều Kiếm và Thanh Đại Vân nhìn Tần Ninh, vẫn không hề buông lỏng cảnh giác.Ai mà biết cái tên này nói thật hay đùa cơ chứ.

Chương 5108: Không có khả năng!