“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5117: Mai chính là lúc Đại Võ Tài bắt đầu.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta đợi các ngươi đã lâu”.Tần Ninh nhìn sáu người, chậm rãi nói.“Võ Hi, vài vạn năm trôi qua, ngươi vẫn trẻ trung như thế”.Tần Ninh nói với một trong sáu người.Một trong sáu người đứng trên cột đá mặc áo trắng, khí độ bất phàm, nhìn chỉ như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mà dung nhan tuấn tú của ông ta tạo ra một khí tức nóng rực, sức mạnh quanh thân cũng thoắt ẩn thoắt hiện.Thiếu niên nhìn chừng mười bảy, mười tám tuổi kia có một đôi mắt như có thể bao quát tinh hà vạn trượng.Võ Hi, lão tổ Võ gia.Một bề ngoài trẻ tuổi như thế mà lại là nhân vật đã sống mấy vạn năm, quả là khiến người ta kinh ngạc.“Vài vạn năm qua đi, ngươi lại... hoàn toàn khác biệt”.Võ Hi lên tiếng.Giọng nói của ông ta cũng cực kỳ dễ nghe.Tần Ninh lại nhìn sang một người khác.Một người mặc áo dài, tóc trắng phất phơ theo gió nhưng không hề che lấp đi vẻ ngoài đẹp tuyệt của người này.Nhưng nhìn kỹ thì đây lại là một người đàn ông.Vẻ ngoài như thanh niên đôi mươi.“Thần Hi, ngươi cũng không thay đổi...”Tần Ninh khẽ cười.Thần Hi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Tần Ninh.Lúc này, Tần Ninh lướt qua Thần Hi, nhìn đến một ông già khoảng năm, sáu mươi tuổi, thân thể khôi ngô nhưng tóc trắng phủ đầy.Ông ta đem lại một cảm giác tràn đầy sinh khí.“Phụng Thiên Tồn”, Tần Ninh nói: “Ngươi lại già đi nhiều...”Ngay sau đó, Tần Ninh nhìn đến một người phụ nữ duy nhất trong sáu người.Người này nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc dài, dáng người xinh đẹp, mặc váy dài màu xanh, giống như quả đào đã chín, vừa nhìn đã thấy phong tình vạn chủng.“Khúc Linh Nhân”, Tần Ninh nói tiếp: “Phụ nữ đúng là yêu vẻ đẹp, nhìn trưởng thành và quyến rũ hơn trước rất nhiều”.Khúc Linh Nhân nhíu mày nhìn Tần Ninh.“Đường Trung Hoài”, Tần Ninh nhìn người tiếp theo: “Ngươi thì già cỗi quá”.Nhìn Đường Trung Hoài còng lưng, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, thần xác cũng suy yếu.Mà người cuối cùng có vẻ ngoài trung niên, ngũ quan đoan chính, dáng người mạnh mẽ.“Giang Vũ”.

“Ta đợi các ngươi đã lâu”.

Tần Ninh nhìn sáu người, chậm rãi nói.

“Võ Hi, vài vạn năm trôi qua, ngươi vẫn trẻ trung như thế”.

Tần Ninh nói với một trong sáu người.

Một trong sáu người đứng trên cột đá mặc áo trắng, khí độ bất phàm, nhìn chỉ như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mà dung nhan tuấn tú của ông ta tạo ra một khí tức nóng rực, sức mạnh quanh thân cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Thiếu niên nhìn chừng mười bảy, mười tám tuổi kia có một đôi mắt như có thể bao quát tinh hà vạn trượng.

Võ Hi, lão tổ Võ gia.

Một bề ngoài trẻ tuổi như thế mà lại là nhân vật đã sống mấy vạn năm, quả là khiến người ta kinh ngạc.

“Vài vạn năm qua đi, ngươi lại... hoàn toàn khác biệt”.

Võ Hi lên tiếng.

Giọng nói của ông ta cũng cực kỳ dễ nghe.

Tần Ninh lại nhìn sang một người khác.

Một người mặc áo dài, tóc trắng phất phơ theo gió nhưng không hề che lấp đi vẻ ngoài đẹp tuyệt của người này.

Nhưng nhìn kỹ thì đây lại là một người đàn ông.

Vẻ ngoài như thanh niên đôi mươi.

“Thần Hi, ngươi cũng không thay đổi...”

Tần Ninh khẽ cười.

Thần Hi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Tần Ninh.

Lúc này, Tần Ninh lướt qua Thần Hi, nhìn đến một ông già khoảng năm, sáu mươi tuổi, thân thể khôi ngô nhưng tóc trắng phủ đầy.

Ông ta đem lại một cảm giác tràn đầy sinh khí.

“Phụng Thiên Tồn”, Tần Ninh nói: “Ngươi lại già đi nhiều...”

Ngay sau đó, Tần Ninh nhìn đến một người phụ nữ duy nhất trong sáu người.

Người này nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc dài, dáng người xinh đẹp, mặc váy dài màu xanh, giống như quả đào đã chín, vừa nhìn đã thấy phong tình vạn chủng.

“Khúc Linh Nhân”, Tần Ninh nói tiếp: “Phụ nữ đúng là yêu vẻ đẹp, nhìn trưởng thành và quyến rũ hơn trước rất nhiều”.

Khúc Linh Nhân nhíu mày nhìn Tần Ninh.

“Đường Trung Hoài”, Tần Ninh nhìn người tiếp theo: “Ngươi thì già cỗi quá”.

Nhìn Đường Trung Hoài còng lưng, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, thần xác cũng suy yếu.

Mà người cuối cùng có vẻ ngoài trung niên, ngũ quan đoan chính, dáng người mạnh mẽ.

“Giang Vũ”.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta đợi các ngươi đã lâu”.Tần Ninh nhìn sáu người, chậm rãi nói.“Võ Hi, vài vạn năm trôi qua, ngươi vẫn trẻ trung như thế”.Tần Ninh nói với một trong sáu người.Một trong sáu người đứng trên cột đá mặc áo trắng, khí độ bất phàm, nhìn chỉ như thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mà dung nhan tuấn tú của ông ta tạo ra một khí tức nóng rực, sức mạnh quanh thân cũng thoắt ẩn thoắt hiện.Thiếu niên nhìn chừng mười bảy, mười tám tuổi kia có một đôi mắt như có thể bao quát tinh hà vạn trượng.Võ Hi, lão tổ Võ gia.Một bề ngoài trẻ tuổi như thế mà lại là nhân vật đã sống mấy vạn năm, quả là khiến người ta kinh ngạc.“Vài vạn năm qua đi, ngươi lại... hoàn toàn khác biệt”.Võ Hi lên tiếng.Giọng nói của ông ta cũng cực kỳ dễ nghe.Tần Ninh lại nhìn sang một người khác.Một người mặc áo dài, tóc trắng phất phơ theo gió nhưng không hề che lấp đi vẻ ngoài đẹp tuyệt của người này.Nhưng nhìn kỹ thì đây lại là một người đàn ông.Vẻ ngoài như thanh niên đôi mươi.“Thần Hi, ngươi cũng không thay đổi...”Tần Ninh khẽ cười.Thần Hi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Tần Ninh.Lúc này, Tần Ninh lướt qua Thần Hi, nhìn đến một ông già khoảng năm, sáu mươi tuổi, thân thể khôi ngô nhưng tóc trắng phủ đầy.Ông ta đem lại một cảm giác tràn đầy sinh khí.“Phụng Thiên Tồn”, Tần Ninh nói: “Ngươi lại già đi nhiều...”Ngay sau đó, Tần Ninh nhìn đến một người phụ nữ duy nhất trong sáu người.Người này nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc dài, dáng người xinh đẹp, mặc váy dài màu xanh, giống như quả đào đã chín, vừa nhìn đã thấy phong tình vạn chủng.“Khúc Linh Nhân”, Tần Ninh nói tiếp: “Phụ nữ đúng là yêu vẻ đẹp, nhìn trưởng thành và quyến rũ hơn trước rất nhiều”.Khúc Linh Nhân nhíu mày nhìn Tần Ninh.“Đường Trung Hoài”, Tần Ninh nhìn người tiếp theo: “Ngươi thì già cỗi quá”.Nhìn Đường Trung Hoài còng lưng, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, thần xác cũng suy yếu.Mà người cuối cùng có vẻ ngoài trung niên, ngũ quan đoan chính, dáng người mạnh mẽ.“Giang Vũ”.

Chương 5117: Mai chính là lúc Đại Võ Tài bắt đầu.