“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5206: "Sư tôn cứ nói đừng ngại!"  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giờ phút này, đông đảo võ giả bốn phương tám hướng đều là nghẹn họng nhìn trân trối.Tần Ninh ở quá xa, bọn họ không nghe được mấy người đang nói cái gì.Thế nhưng Lý Huyền Đạo! Lý Huyền Đạo đột nhiên quỳ xuống.Sao lại thế này! Trong chớp mắt đó, tất cả mọi người đều không hiểu.Mà Phong Vô Tình lại ngây ngẩn cả người.Thật là... Thanh Vân Kiếm Đế đại nhân?Phong Vô Tình cũng đột nhiên quỳ rạp xuống đất."Khụ khụ...", giờ phút này Tần Ninh máu me khắp người, ho khan một tiếng, một dòng máu tươi chảy ra."Sư phụ!"Lý Huyền Đạo gối quỳ xuống đất, lết đến trước mặt Tần Ninh."Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp lại đồ nhi nhà mình, sư phụ cũng không cần phải ra sức nữa".Tần Ninh đắng chát cười nói.Nhìn thấy vết máu trước ngực Tần Ninh, cùng với thương ảnh và kiếm ảnh màu đen kia, cả người Lý Huyền Đạo run lên không ngừng."Yên tâm, tạm thời không chết được".Tần Ninh cười nói: "Nhưng mà lần này đúng là chật vật, suýt nữa thì mất mạng"."Sư tôn đừng nói nữa".Lý Huyền Đạo nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, cúi đầu xuống rồi đặt tay Tần Ninh lên trên đầu mình.Tần Ninh khẽ vuốt ve."Đạo Nhi...", "Có!""Ngươi đã trưởng thành không ít rồi...", Lý Huyền Đạo cúi đầu xuống, nước mắt chảy ra.Chờ đợi năm vạn năm.Rốt cuộc đã thấy được kết quả.Vô số ngày đêm, hắn ta đều đang mong mỏi, không biết lúc được gặp lại sư tôn lần nữa sẽ là cảnh tượng như thế nào.Thế nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là cảnh tượng thế này.Giọng nói của Lý Huyền Đạo có chút nức nở."Không cần biết hôm nay có chuyện gì, nhưng ai dám làm sư tôn bị thương như vậy, Lý Huyền Đạo ta sẽ nghiền xương kẻ đó thành tro!"Hắn ta lạnh nhạt nói một câu ẩn chứa sát khí vô tận."Nhất Kiếm các, Thất Kiếm Hộ ở đâu!"Lý Huyền Đạo đứng dậy, đưa lưng về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói."Có!"

Giờ phút này, đông đảo võ giả bốn phương tám hướng đều là nghẹn họng nhìn trân trối.

Tần Ninh ở quá xa, bọn họ không nghe được mấy người đang nói cái gì.

Thế nhưng Lý Huyền Đạo! Lý Huyền Đạo đột nhiên quỳ xuống.

Sao lại thế này! Trong chớp mắt đó, tất cả mọi người đều không hiểu.

Mà Phong Vô Tình lại ngây ngẩn cả người.

Thật là... Thanh Vân Kiếm Đế đại nhân?

Phong Vô Tình cũng đột nhiên quỳ rạp xuống đất.

"Khụ khụ...", giờ phút này Tần Ninh máu me khắp người, ho khan một tiếng, một dòng máu tươi chảy ra.

"Sư phụ!"

Lý Huyền Đạo gối quỳ xuống đất, lết đến trước mặt Tần Ninh.

"Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp lại đồ nhi nhà mình, sư phụ cũng không cần phải ra sức nữa".

Tần Ninh đắng chát cười nói.

Nhìn thấy vết máu trước ngực Tần Ninh, cùng với thương ảnh và kiếm ảnh màu đen kia, cả người Lý Huyền Đạo run lên không ngừng.

"Yên tâm, tạm thời không chết được".

Tần Ninh cười nói: "Nhưng mà lần này đúng là chật vật, suýt nữa thì mất mạng".

"Sư tôn đừng nói nữa".

Lý Huyền Đạo nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, cúi đầu xuống rồi đặt tay Tần Ninh lên trên đầu mình.

Tần Ninh khẽ vuốt ve.

"Đạo Nhi...", "Có!"

"Ngươi đã trưởng thành không ít rồi...", Lý Huyền Đạo cúi đầu xuống, nước mắt chảy ra.

Chờ đợi năm vạn năm.

Rốt cuộc đã thấy được kết quả.

Vô số ngày đêm, hắn ta đều đang mong mỏi, không biết lúc được gặp lại sư tôn lần nữa sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Thế nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là cảnh tượng thế này.

Giọng nói của Lý Huyền Đạo có chút nức nở.

"Không cần biết hôm nay có chuyện gì, nhưng ai dám làm sư tôn bị thương như vậy, Lý Huyền Đạo ta sẽ nghiền xương kẻ đó thành tro!"

Hắn ta lạnh nhạt nói một câu ẩn chứa sát khí vô tận.

"Nhất Kiếm các, Thất Kiếm Hộ ở đâu!"

Lý Huyền Đạo đứng dậy, đưa lưng về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói.

"Có!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giờ phút này, đông đảo võ giả bốn phương tám hướng đều là nghẹn họng nhìn trân trối.Tần Ninh ở quá xa, bọn họ không nghe được mấy người đang nói cái gì.Thế nhưng Lý Huyền Đạo! Lý Huyền Đạo đột nhiên quỳ xuống.Sao lại thế này! Trong chớp mắt đó, tất cả mọi người đều không hiểu.Mà Phong Vô Tình lại ngây ngẩn cả người.Thật là... Thanh Vân Kiếm Đế đại nhân?Phong Vô Tình cũng đột nhiên quỳ rạp xuống đất."Khụ khụ...", giờ phút này Tần Ninh máu me khắp người, ho khan một tiếng, một dòng máu tươi chảy ra."Sư phụ!"Lý Huyền Đạo gối quỳ xuống đất, lết đến trước mặt Tần Ninh."Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp lại đồ nhi nhà mình, sư phụ cũng không cần phải ra sức nữa".Tần Ninh đắng chát cười nói.Nhìn thấy vết máu trước ngực Tần Ninh, cùng với thương ảnh và kiếm ảnh màu đen kia, cả người Lý Huyền Đạo run lên không ngừng."Yên tâm, tạm thời không chết được".Tần Ninh cười nói: "Nhưng mà lần này đúng là chật vật, suýt nữa thì mất mạng"."Sư tôn đừng nói nữa".Lý Huyền Đạo nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, cúi đầu xuống rồi đặt tay Tần Ninh lên trên đầu mình.Tần Ninh khẽ vuốt ve."Đạo Nhi...", "Có!""Ngươi đã trưởng thành không ít rồi...", Lý Huyền Đạo cúi đầu xuống, nước mắt chảy ra.Chờ đợi năm vạn năm.Rốt cuộc đã thấy được kết quả.Vô số ngày đêm, hắn ta đều đang mong mỏi, không biết lúc được gặp lại sư tôn lần nữa sẽ là cảnh tượng như thế nào.Thế nhưng hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là cảnh tượng thế này.Giọng nói của Lý Huyền Đạo có chút nức nở."Không cần biết hôm nay có chuyện gì, nhưng ai dám làm sư tôn bị thương như vậy, Lý Huyền Đạo ta sẽ nghiền xương kẻ đó thành tro!"Hắn ta lạnh nhạt nói một câu ẩn chứa sát khí vô tận."Nhất Kiếm các, Thất Kiếm Hộ ở đâu!"Lý Huyền Đạo đứng dậy, đưa lưng về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói."Có!"

Chương 5206: "Sư tôn cứ nói đừng ngại!"