“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5220: Đây là Tịnh Ma Châu Đan của một tên Thánh Đế.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Không đủ...”, Tần Ninh nhíu mày, cho viên thứ hai tới.Sau đó, Tần Ninh chậm rãi mở mắt ra.“Tìm một nơi, ta cần bế quan”, Tần Ninh nói.Lý Huyền Đạo lập tức gật đầu, khống chế bảo tọa cho Tần Ninh đến nơi sâu của Võ Sơn.Vào đến trong sơn cốc, Tần Ninh lập tức biến mất.Lý Huyền Đạo cùng Ôn Hiến Chi thì như môn thần gác cửa, đứng vững bên ngoài sơn cốc.“Nhị sư huynh...”, Lý Huyền Đạo nói: “Thời Thanh Trúc... là người quen của sư tôn khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn sao?”Ôn Hiến Chi nghe vậy thì nói: “Không ngờ đệ lại hóng hớt đến thế đấy”.Lý Huyền Đạo vội nói: “Không phải là hóng hớt, chỉ là ta muốn biết quan hệ giữa sư tôn với Thời Thanh Trúc là thế nào thôi”.“Những năm qua thánh vực Thanh Tiêu cũng không yên ổn chút nào”.Ôn Hiến Chi nói: “Trước kia, khi sư tôn là Ngự Thiên Thánh Tôn thì là Thánh Tôn đỉnh cao tại thánh vực Thiên Hồng, hơn nữa còn dựa vào thực lực Thánh Tôn để đánh bại Thánh Đế trong thánh vực Thiên Hồng, danh tiếng vang xa rồi được xưng hô như vậy”.“Sau này sư tôn cũng đã thành Thánh Đế”.“Năm đó, khi chưa thành Thánh Đế thì sư tôn đi rèn luyện bên ngoài, tới thánh vực Thanh Tiêu và gặp chuyện ngoài ý muốn. Sư tôn khi ấy bị thương nặng, được Thời Thanh Trúc cứu giúp”.“Cho nên Thời Thanh Trúc coi như là ân nhân cứu mạng của sư tôn”.“Đương nhiên, sau này, ái đồ của sư tôn vào đời thứ hai, cũng là đại ca ta – Ôn Lưu Giang bị ngũ đại thế gia giết người diệt khẩu. Sư tôn tức giận, muốn hủy diệt chúng, nhưng Thời Thanh Trúc đã ngăn lại. Vì thiếu nợ một ân tình nên coi như là trả!”Nghe vậy, Lý Huyền Đạo gật đầu.“Thời Thanh Trúc được xưng là người đẹp nhất thánh vực Thanh Tiêu, sư tôn và Thời Thanh Trúc ngày xưa... không có quan hệ đó sao?”“Quan hệ gì cơ?”“Thì là... kiểu đó ấy...”Nghe vậy, Ôn Hiến Chi lập tức sáng tỏ.“Đệ nghĩ cái gì vậy!”, Ôn Hiến Chi vội nói: “Sư tôn của chúng ta là người dễ bị sắc đẹp quấy nhiễu hay sao?”Lý Huyền Đạo khẽ cười: "Sư huynh đừng lo, sư tôn đang bế quan, không có thời gian nghe lén chúng ta đâu...”Nghe vậy, Ôn Hiến Chi ho khan một cái: “Cũng không có, nhưng lần này có vẻ là có đấy”.“Là sao vậy sư huynh?”

“Không đủ...”, Tần Ninh nhíu mày, cho viên thứ hai tới.

Sau đó, Tần Ninh chậm rãi mở mắt ra.

“Tìm một nơi, ta cần bế quan”, Tần Ninh nói.

Lý Huyền Đạo lập tức gật đầu, khống chế bảo tọa cho Tần Ninh đến nơi sâu của Võ Sơn.

Vào đến trong sơn cốc, Tần Ninh lập tức biến mất.

Lý Huyền Đạo cùng Ôn Hiến Chi thì như môn thần gác cửa, đứng vững bên ngoài sơn cốc.

“Nhị sư huynh...”, Lý Huyền Đạo nói: “Thời Thanh Trúc... là người quen của sư tôn khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn sao?”

Ôn Hiến Chi nghe vậy thì nói: “Không ngờ đệ lại hóng hớt đến thế đấy”.

Lý Huyền Đạo vội nói: “Không phải là hóng hớt, chỉ là ta muốn biết quan hệ giữa sư tôn với Thời Thanh Trúc là thế nào thôi”.

“Những năm qua thánh vực Thanh Tiêu cũng không yên ổn chút nào”.

Ôn Hiến Chi nói: “Trước kia, khi sư tôn là Ngự Thiên Thánh Tôn thì là Thánh Tôn đỉnh cao tại thánh vực Thiên Hồng, hơn nữa còn dựa vào thực lực Thánh Tôn để đánh bại Thánh Đế trong thánh vực Thiên Hồng, danh tiếng vang xa rồi được xưng hô như vậy”.

“Sau này sư tôn cũng đã thành Thánh Đế”.

“Năm đó, khi chưa thành Thánh Đế thì sư tôn đi rèn luyện bên ngoài, tới thánh vực Thanh Tiêu và gặp chuyện ngoài ý muốn. Sư tôn khi ấy bị thương nặng, được Thời Thanh Trúc cứu giúp”.

“Cho nên Thời Thanh Trúc coi như là ân nhân cứu mạng của sư tôn”.

“Đương nhiên, sau này, ái đồ của sư tôn vào đời thứ hai, cũng là đại ca ta – Ôn Lưu Giang bị ngũ đại thế gia giết người diệt khẩu. Sư tôn tức giận, muốn hủy diệt chúng, nhưng Thời Thanh Trúc đã ngăn lại. Vì thiếu nợ một ân tình nên coi như là trả!”

Nghe vậy, Lý Huyền Đạo gật đầu.

“Thời Thanh Trúc được xưng là người đẹp nhất thánh vực Thanh Tiêu, sư tôn và Thời Thanh Trúc ngày xưa... không có quan hệ đó sao?”

“Quan hệ gì cơ?”

“Thì là... kiểu đó ấy...”

Nghe vậy, Ôn Hiến Chi lập tức sáng tỏ.

“Đệ nghĩ cái gì vậy!”, Ôn Hiến Chi vội nói: “Sư tôn của chúng ta là người dễ bị sắc đẹp quấy nhiễu hay sao?”

Lý Huyền Đạo khẽ cười: "Sư huynh đừng lo, sư tôn đang bế quan, không có thời gian nghe lén chúng ta đâu...”

Nghe vậy, Ôn Hiến Chi ho khan một cái: “Cũng không có, nhưng lần này có vẻ là có đấy”.

“Là sao vậy sư huynh?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Không đủ...”, Tần Ninh nhíu mày, cho viên thứ hai tới.Sau đó, Tần Ninh chậm rãi mở mắt ra.“Tìm một nơi, ta cần bế quan”, Tần Ninh nói.Lý Huyền Đạo lập tức gật đầu, khống chế bảo tọa cho Tần Ninh đến nơi sâu của Võ Sơn.Vào đến trong sơn cốc, Tần Ninh lập tức biến mất.Lý Huyền Đạo cùng Ôn Hiến Chi thì như môn thần gác cửa, đứng vững bên ngoài sơn cốc.“Nhị sư huynh...”, Lý Huyền Đạo nói: “Thời Thanh Trúc... là người quen của sư tôn khi còn là Ngự Thiên Thánh Tôn sao?”Ôn Hiến Chi nghe vậy thì nói: “Không ngờ đệ lại hóng hớt đến thế đấy”.Lý Huyền Đạo vội nói: “Không phải là hóng hớt, chỉ là ta muốn biết quan hệ giữa sư tôn với Thời Thanh Trúc là thế nào thôi”.“Những năm qua thánh vực Thanh Tiêu cũng không yên ổn chút nào”.Ôn Hiến Chi nói: “Trước kia, khi sư tôn là Ngự Thiên Thánh Tôn thì là Thánh Tôn đỉnh cao tại thánh vực Thiên Hồng, hơn nữa còn dựa vào thực lực Thánh Tôn để đánh bại Thánh Đế trong thánh vực Thiên Hồng, danh tiếng vang xa rồi được xưng hô như vậy”.“Sau này sư tôn cũng đã thành Thánh Đế”.“Năm đó, khi chưa thành Thánh Đế thì sư tôn đi rèn luyện bên ngoài, tới thánh vực Thanh Tiêu và gặp chuyện ngoài ý muốn. Sư tôn khi ấy bị thương nặng, được Thời Thanh Trúc cứu giúp”.“Cho nên Thời Thanh Trúc coi như là ân nhân cứu mạng của sư tôn”.“Đương nhiên, sau này, ái đồ của sư tôn vào đời thứ hai, cũng là đại ca ta – Ôn Lưu Giang bị ngũ đại thế gia giết người diệt khẩu. Sư tôn tức giận, muốn hủy diệt chúng, nhưng Thời Thanh Trúc đã ngăn lại. Vì thiếu nợ một ân tình nên coi như là trả!”Nghe vậy, Lý Huyền Đạo gật đầu.“Thời Thanh Trúc được xưng là người đẹp nhất thánh vực Thanh Tiêu, sư tôn và Thời Thanh Trúc ngày xưa... không có quan hệ đó sao?”“Quan hệ gì cơ?”“Thì là... kiểu đó ấy...”Nghe vậy, Ôn Hiến Chi lập tức sáng tỏ.“Đệ nghĩ cái gì vậy!”, Ôn Hiến Chi vội nói: “Sư tôn của chúng ta là người dễ bị sắc đẹp quấy nhiễu hay sao?”Lý Huyền Đạo khẽ cười: "Sư huynh đừng lo, sư tôn đang bế quan, không có thời gian nghe lén chúng ta đâu...”Nghe vậy, Ôn Hiến Chi ho khan một cái: “Cũng không có, nhưng lần này có vẻ là có đấy”.“Là sao vậy sư huynh?”

Chương 5220: Đây là Tịnh Ma Châu Đan của một tên Thánh Đế.