“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5228: Đó cũng không phải trò đùa.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ở trong sơn cốc, Phệ Thiên Giảo đột nhiên thò đầu ra từ trong ổ chó mà mình đào, nhìn ra cửa sơn cốc.Chỉ là không bao lâu sau, Phệ Thiên Giảo lại cúi đầu xuống, nằm rạp trên mặt đất, bình yên nghỉ ngơi.Mà lúc này, Tần Ninh cũng hơi mở mắt ra.Chỉ thấy hai bóng người xinh đẹp đang đứng hai bên trái phải mình.Nhìn thấy hai người kia, Tần Ninh hơi sững sờ."Các nàng...", Tần Ninh ngạc nhiên: "Sao lại tới đây?"Diệp Viên Viên mặc một bộ váy trắng và Vân Sương Nhi mặc một bộ váy xanh, giờ phút này giống một đóa sen tuyết và sen xanh nở rộ trong thế gian, đứng ở bên cạnh Tần Ninh."Nếu chúng ta không đến, có phải chàng sẽ không tìm chúng ta không?"Vân Sương Nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, nhìn mái tóc bạc của hắn, trong lòng vô cùng khổ sở.Diệp Viên Viên lại há miệng, không nói gì cả.Nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh.Năm đó Tần Ninh tìm kiếm tàn hồn của Tần Kinh Mặc cũng giống như thế, hắn phát điên sử dụng bí thuật, trong nháy mắt cả mái đầu bạc trắng, thậm chí còn không cần cả mạng sống của mình.Chỉ là lần này có vẻ không nghiêm trọng như lần trước.Thế nhưng loại bí pháp thiêu đốt thọ nguyên của mình kia đúng là quá bá đạo."Vì sao lại phải sử dụng?"Thật lâu sau Diệp Viên Viên mới mở miệng nói.Mà trong sơn cốc, một con chó lớn màu nâu trốn ở trong ổ chó của mình, lặng lẽ che tai của mình lại."Không có chuyện gì!"Tần Ninh cười nói: "Tuy tạm thời bị thương cực lớn, thế nhưng về sau sẽ dần dần khôi phục, tóm lại sẽ có thể khôi phục được như cũ"."Ngược lại là các nàng, sao lại đến thánh vực Đại Võ, thánh vực Thiên Hồng như thế nào rồi?"Thời gian đã qua hơn tám trăm năm.Thánh vực Thiên Hồng chỉ sợ là không tầm thường! Tần Ninh nhìn về phía hai cô gái, cười: "Đã nhiều năm như vậy rồi, các nàng đều đã đến cảnh giới Thánh Tôn, không tệ, đúng như mong muốn của ta".Hai cô gái nhìn nhìn Tần Ninh, trong lòng vô cùng đau đớn.Các nàng biết Tần Ninh rất mạnh, nhưng mạnh như thế mà cũng bị dồn đến mức này, có thể tưởng tượng ra chuyện ở thánh vực Đại Võ lần này nguy hiểm ra sao."Sư tôn!""Sư tôn!"Mà cùng lúc đó, hai bóng người đi tới trước mặt hắn."Thanh Vân!""Thạch Đầu".

Ở trong sơn cốc, Phệ Thiên Giảo đột nhiên thò đầu ra từ trong ổ chó mà mình đào, nhìn ra cửa sơn cốc.

Chỉ là không bao lâu sau, Phệ Thiên Giảo lại cúi đầu xuống, nằm rạp trên mặt đất, bình yên nghỉ ngơi.

Mà lúc này, Tần Ninh cũng hơi mở mắt ra.

Chỉ thấy hai bóng người xinh đẹp đang đứng hai bên trái phải mình.

Nhìn thấy hai người kia, Tần Ninh hơi sững sờ.

"Các nàng...", Tần Ninh ngạc nhiên: "Sao lại tới đây?"

Diệp Viên Viên mặc một bộ váy trắng và Vân Sương Nhi mặc một bộ váy xanh, giờ phút này giống một đóa sen tuyết và sen xanh nở rộ trong thế gian, đứng ở bên cạnh Tần Ninh.

"Nếu chúng ta không đến, có phải chàng sẽ không tìm chúng ta không?"

Vân Sương Nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, nhìn mái tóc bạc của hắn, trong lòng vô cùng khổ sở.

Diệp Viên Viên lại há miệng, không nói gì cả.

Nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh.

Năm đó Tần Ninh tìm kiếm tàn hồn của Tần Kinh Mặc cũng giống như thế, hắn phát điên sử dụng bí thuật, trong nháy mắt cả mái đầu bạc trắng, thậm chí còn không cần cả mạng sống của mình.

Chỉ là lần này có vẻ không nghiêm trọng như lần trước.

Thế nhưng loại bí pháp thiêu đốt thọ nguyên của mình kia đúng là quá bá đạo.

"Vì sao lại phải sử dụng?"

Thật lâu sau Diệp Viên Viên mới mở miệng nói.

Mà trong sơn cốc, một con chó lớn màu nâu trốn ở trong ổ chó của mình, lặng lẽ che tai của mình lại.

"Không có chuyện gì!"

Tần Ninh cười nói: "Tuy tạm thời bị thương cực lớn, thế nhưng về sau sẽ dần dần khôi phục, tóm lại sẽ có thể khôi phục được như cũ".

"Ngược lại là các nàng, sao lại đến thánh vực Đại Võ, thánh vực Thiên Hồng như thế nào rồi?"

Thời gian đã qua hơn tám trăm năm.

Thánh vực Thiên Hồng chỉ sợ là không tầm thường! Tần Ninh nhìn về phía hai cô gái, cười: "Đã nhiều năm như vậy rồi, các nàng đều đã đến cảnh giới Thánh Tôn, không tệ, đúng như mong muốn của ta".

Hai cô gái nhìn nhìn Tần Ninh, trong lòng vô cùng đau đớn.

Các nàng biết Tần Ninh rất mạnh, nhưng mạnh như thế mà cũng bị dồn đến mức này, có thể tưởng tượng ra chuyện ở thánh vực Đại Võ lần này nguy hiểm ra sao.

"Sư tôn!"

"Sư tôn!"

Mà cùng lúc đó, hai bóng người đi tới trước mặt hắn.

"Thanh Vân!"

"Thạch Đầu".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ở trong sơn cốc, Phệ Thiên Giảo đột nhiên thò đầu ra từ trong ổ chó mà mình đào, nhìn ra cửa sơn cốc.Chỉ là không bao lâu sau, Phệ Thiên Giảo lại cúi đầu xuống, nằm rạp trên mặt đất, bình yên nghỉ ngơi.Mà lúc này, Tần Ninh cũng hơi mở mắt ra.Chỉ thấy hai bóng người xinh đẹp đang đứng hai bên trái phải mình.Nhìn thấy hai người kia, Tần Ninh hơi sững sờ."Các nàng...", Tần Ninh ngạc nhiên: "Sao lại tới đây?"Diệp Viên Viên mặc một bộ váy trắng và Vân Sương Nhi mặc một bộ váy xanh, giờ phút này giống một đóa sen tuyết và sen xanh nở rộ trong thế gian, đứng ở bên cạnh Tần Ninh."Nếu chúng ta không đến, có phải chàng sẽ không tìm chúng ta không?"Vân Sương Nhi ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Tần Ninh, nhìn mái tóc bạc của hắn, trong lòng vô cùng khổ sở.Diệp Viên Viên lại há miệng, không nói gì cả.Nàng đã từng nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh.Năm đó Tần Ninh tìm kiếm tàn hồn của Tần Kinh Mặc cũng giống như thế, hắn phát điên sử dụng bí thuật, trong nháy mắt cả mái đầu bạc trắng, thậm chí còn không cần cả mạng sống của mình.Chỉ là lần này có vẻ không nghiêm trọng như lần trước.Thế nhưng loại bí pháp thiêu đốt thọ nguyên của mình kia đúng là quá bá đạo."Vì sao lại phải sử dụng?"Thật lâu sau Diệp Viên Viên mới mở miệng nói.Mà trong sơn cốc, một con chó lớn màu nâu trốn ở trong ổ chó của mình, lặng lẽ che tai của mình lại."Không có chuyện gì!"Tần Ninh cười nói: "Tuy tạm thời bị thương cực lớn, thế nhưng về sau sẽ dần dần khôi phục, tóm lại sẽ có thể khôi phục được như cũ"."Ngược lại là các nàng, sao lại đến thánh vực Đại Võ, thánh vực Thiên Hồng như thế nào rồi?"Thời gian đã qua hơn tám trăm năm.Thánh vực Thiên Hồng chỉ sợ là không tầm thường! Tần Ninh nhìn về phía hai cô gái, cười: "Đã nhiều năm như vậy rồi, các nàng đều đã đến cảnh giới Thánh Tôn, không tệ, đúng như mong muốn của ta".Hai cô gái nhìn nhìn Tần Ninh, trong lòng vô cùng đau đớn.Các nàng biết Tần Ninh rất mạnh, nhưng mạnh như thế mà cũng bị dồn đến mức này, có thể tưởng tượng ra chuyện ở thánh vực Đại Võ lần này nguy hiểm ra sao."Sư tôn!""Sư tôn!"Mà cùng lúc đó, hai bóng người đi tới trước mặt hắn."Thanh Vân!""Thạch Đầu".

Chương 5228: Đó cũng không phải trò đùa.