“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5293: Đã lâu Tần Ninh không vui vẻ như vậy.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta ngủ bao lâu rồi?”“Mặt trời xuống núi rồi đấy…”, Vân Sương Nhi bưng lên một chén trà hầu Tần Ninh uống.Diệp Viên Viên vui vẻ nói: “Bên ngoài cửa có một đệ tử xinh đẹp đã đợi chàng rất lâu rồi, có gặp không?”“Đúng thế, đúng thế…”, Vân Sương Nhi cũng nói: “Nói không chừng là sư tôn người ta, muốn nối lại tiền duyên với chàng đấy!”Nghe lời của hai người, Tần Ninh cười khổ một tiếng nói: “Các nàng đang làm gì vậy? Chọc ta hả?”“Chúng ta không dám”.Vân Sương Nhi lắc đầu nói: “Chàng là Tam Đế chuyển thế, à không, Cửu Đế chuyển thế, chúng ta không dám mỉa mai chàng, nói cho cùng, chúng ta còn là tỳ nữ của chàng đấy!”“Được rồi”.Tần Ninh xua tay, kéo bàn tay ngọc ngà của hai người, cười nói: “Bớt dùng những lời lẽ này chặn họng ta đi, cho cô ta vào đi!”Lúc sau, trước ngôi nhà tranh, Tần Ninh ngồi trên bậc thềm, dưới sự hộ tống của Thánh Đế Thanh Tiêu Thiên Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đi vào trong sơn cốc.Cách đó không xa, Phệ Thiên Giảo ngẩng đầu nhìn một cái, không thèm để ý, tiếp tục đánh một giấc.“Thanh Tiêu Thiên, Tuyết Linh Nhân bái kiến Tần công tử”.Lúc này Tuyết Linh Nhân vô cùng cung kính.Đây cũng là điều sư tôn đặc biệt dặn dò trước khi đi.Đối đãi với Tần Ninh, không thể coi hắn là Tần Ninh hiện tại.Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba cuộc đời tập trung vào một người, đâu thể là người bình thường?Các phương như Cửu Tinh Các, U Minh cốc thăm dò giới hạn của Tần Ninh, còn bây giờ, kết quả đã rất rõ ràng.Hơn nữa, hình như năm đó sư tôn có quan hệ đặc biệt với người này.“Nói đi, có chuyện gì?”Tần Ninh bưng chén trà, thong thả nói.“Lần này đến để chúc mừng đại hôn của Tiên Hàm, môn chủ mới Võ Môn, chúc mừng Tần công tử trở về, Linh Nhân thay mặt sư tôn mời Tần công tử đến Thánh Vực Thanh Tiêu làm khách”.Tuyết Linh Nhân nói thẳng: “Xin Tần công tử chớ từ chối”.Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đứng bên cạnh Tần Ninh đều tỏ vẻ thận trọng.Bọn họ biết, khi Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn ở kiếp thứ hai, Thời Thanh Trúc và Tần Ninh đã quen biết nhau.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Mặt trời xuống núi rồi đấy…”, Vân Sương Nhi bưng lên một chén trà hầu Tần Ninh uống.
Diệp Viên Viên vui vẻ nói: “Bên ngoài cửa có một đệ tử xinh đẹp đã đợi chàng rất lâu rồi, có gặp không?”
“Đúng thế, đúng thế…”, Vân Sương Nhi cũng nói: “Nói không chừng là sư tôn người ta, muốn nối lại tiền duyên với chàng đấy!”
Nghe lời của hai người, Tần Ninh cười khổ một tiếng nói: “Các nàng đang làm gì vậy? Chọc ta hả?”
“Chúng ta không dám”.
Vân Sương Nhi lắc đầu nói: “Chàng là Tam Đế chuyển thế, à không, Cửu Đế chuyển thế, chúng ta không dám mỉa mai chàng, nói cho cùng, chúng ta còn là tỳ nữ của chàng đấy!”
“Được rồi”.
Tần Ninh xua tay, kéo bàn tay ngọc ngà của hai người, cười nói: “Bớt dùng những lời lẽ này chặn họng ta đi, cho cô ta vào đi!”
Lúc sau, trước ngôi nhà tranh, Tần Ninh ngồi trên bậc thềm, dưới sự hộ tống của Thánh Đế Thanh Tiêu Thiên Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đi vào trong sơn cốc.
Cách đó không xa, Phệ Thiên Giảo ngẩng đầu nhìn một cái, không thèm để ý, tiếp tục đánh một giấc.
“Thanh Tiêu Thiên, Tuyết Linh Nhân bái kiến Tần công tử”.
Lúc này Tuyết Linh Nhân vô cùng cung kính.
Đây cũng là điều sư tôn đặc biệt dặn dò trước khi đi.
Đối đãi với Tần Ninh, không thể coi hắn là Tần Ninh hiện tại.
Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba cuộc đời tập trung vào một người, đâu thể là người bình thường?
Các phương như Cửu Tinh Các, U Minh cốc thăm dò giới hạn của Tần Ninh, còn bây giờ, kết quả đã rất rõ ràng.
Hơn nữa, hình như năm đó sư tôn có quan hệ đặc biệt với người này.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Tần Ninh bưng chén trà, thong thả nói.
“Lần này đến để chúc mừng đại hôn của Tiên Hàm, môn chủ mới Võ Môn, chúc mừng Tần công tử trở về, Linh Nhân thay mặt sư tôn mời Tần công tử đến Thánh Vực Thanh Tiêu làm khách”.
Tuyết Linh Nhân nói thẳng: “Xin Tần công tử chớ từ chối”.
Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đứng bên cạnh Tần Ninh đều tỏ vẻ thận trọng.
Bọn họ biết, khi Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn ở kiếp thứ hai, Thời Thanh Trúc và Tần Ninh đã quen biết nhau.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ta ngủ bao lâu rồi?”“Mặt trời xuống núi rồi đấy…”, Vân Sương Nhi bưng lên một chén trà hầu Tần Ninh uống.Diệp Viên Viên vui vẻ nói: “Bên ngoài cửa có một đệ tử xinh đẹp đã đợi chàng rất lâu rồi, có gặp không?”“Đúng thế, đúng thế…”, Vân Sương Nhi cũng nói: “Nói không chừng là sư tôn người ta, muốn nối lại tiền duyên với chàng đấy!”Nghe lời của hai người, Tần Ninh cười khổ một tiếng nói: “Các nàng đang làm gì vậy? Chọc ta hả?”“Chúng ta không dám”.Vân Sương Nhi lắc đầu nói: “Chàng là Tam Đế chuyển thế, à không, Cửu Đế chuyển thế, chúng ta không dám mỉa mai chàng, nói cho cùng, chúng ta còn là tỳ nữ của chàng đấy!”“Được rồi”.Tần Ninh xua tay, kéo bàn tay ngọc ngà của hai người, cười nói: “Bớt dùng những lời lẽ này chặn họng ta đi, cho cô ta vào đi!”Lúc sau, trước ngôi nhà tranh, Tần Ninh ngồi trên bậc thềm, dưới sự hộ tống của Thánh Đế Thanh Tiêu Thiên Lạc Ninh Ninh, Tuyết Linh Nhân đi vào trong sơn cốc.Cách đó không xa, Phệ Thiên Giảo ngẩng đầu nhìn một cái, không thèm để ý, tiếp tục đánh một giấc.“Thanh Tiêu Thiên, Tuyết Linh Nhân bái kiến Tần công tử”.Lúc này Tuyết Linh Nhân vô cùng cung kính.Đây cũng là điều sư tôn đặc biệt dặn dò trước khi đi.Đối đãi với Tần Ninh, không thể coi hắn là Tần Ninh hiện tại.Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế, ba cuộc đời tập trung vào một người, đâu thể là người bình thường?Các phương như Cửu Tinh Các, U Minh cốc thăm dò giới hạn của Tần Ninh, còn bây giờ, kết quả đã rất rõ ràng.Hơn nữa, hình như năm đó sư tôn có quan hệ đặc biệt với người này.“Nói đi, có chuyện gì?”Tần Ninh bưng chén trà, thong thả nói.“Lần này đến để chúc mừng đại hôn của Tiên Hàm, môn chủ mới Võ Môn, chúc mừng Tần công tử trở về, Linh Nhân thay mặt sư tôn mời Tần công tử đến Thánh Vực Thanh Tiêu làm khách”.Tuyết Linh Nhân nói thẳng: “Xin Tần công tử chớ từ chối”.Nghe thấy lời này, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đứng bên cạnh Tần Ninh đều tỏ vẻ thận trọng.Bọn họ biết, khi Tần Ninh là Ngự Thiên Thánh Tôn ở kiếp thứ hai, Thời Thanh Trúc và Tần Ninh đã quen biết nhau.