“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5316: “Kiểu vừa cao vừa gầy à?”   

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thạch Cảm Đương cười gượng.Có sai đâu! Giống cây trúc, không cao không gầy thì là gì?Hay là... ngực phẳng?Bảo sao sư tôn lại chê! Nhìn Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi, ai cũng vô cùng “màu mỡ” kia kìa, mà lại còn là cỡ bự chứ!Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dáng dấp dung mạo thì ta cũng không biết nói thế nào, đôi mắt to biết nói chuyện, miệng đẹp, mũi xinh, tách ra thì đẹp, mà hợp lại một chỗ cũng đẹp”.“Nhưng khí chất của Thời Thanh Trúc thì giống như một cây trúc xanh. Dù là đặt nó ở núi sâu hay trong vườn hoa thì cũng sẽ không cảm thấy cây trúc này có điểm sáng gì. Thế nhưng khi nàng có mặt, ngươi sẽ không thể ngó lơ, khi nàng biến mất, ngươi lại cảm thấy như thiếu thốn thứ gì”.Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dung mạo tuyệt hảo, khí chất độc đáo, nhưng đây là từ mấy vạn năm trước lúc gặp nàng rồi. Bây giờ nàng đã mạnh hơn, chắc phải khác!”Với người tu hành mà nói, có không ít người thường có dung mạo xinh đẹp.Nhưng nếu là người tu hành xinh đẹp sẵn, khi cảnh giới càng cao lên thì sẽ càng có sự thay đổi khác biệt.Ví như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi năm đó ở đế quốc Bắc Minh so với bây giờ chính là thay đổi nghiêng trời lệch đất.Thực lực, dung mạo đã vậy, khí chất cũng thế.Mọi người nghe Phệ Thiên Giảo miêu tả xong thì càng tò mò.Rốt cuộc sẽ là người như thế nào?“Vậy... vì sao Tần Ninh ngày xưa không... không chọn...”, Diệp Viên Viên hỏi.Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì đáp lời: “Lúc ấy... lúc ấy Tần gia nhìn ta còn hữu tình hơn nhìn phụ nữ khác ấy chứ”.“Ọe...”, mấy người đều buồn ói.“Không tin thì thôi!”Phệ Thiên Giảo hứ một tiếng: “Phụ nữ là cái gì? Coi như là Thánh Đế thì cũng chỉ có tuổi thọ năm mươi vạn năm mà thôi, tóm lại vẫn sẽ già đi, dung mạo không thể trẻ mãi được. Đến khi già thì là bà già gầy gò, còn đến khi chết thì là đám xương trắng thôi”.“Túi da đẹp mắt ở đâu mà chẳng có”.“Linh hồn thú vị thì ngàn dặm khó tìm”.Phệ Thiên Giảo nghiêm nghị nói: “Các ngươi cho rằng Tần gia nông cạn đến vậy à? Coi trọng hai ngươi không chỉ vì dung mạo, mà càng vì linh hồn, linh hồn ấy, hiểu chưa?”Nghe vậy, tất cả đều gật đầu.Chưa nói đến Tần Ninh chín đời chín kiếp, chỉ riêng ở trong Thương Mang Vân Giới kia thôi, Tần Ninh đã từng gặp những sắc đẹp cỡ nào chứ?Nhưng Tần Ninh lại chọn bọn họ.“Không đúng!”

Thạch Cảm Đương cười gượng.

Có sai đâu! Giống cây trúc, không cao không gầy thì là gì?

Hay là... ngực phẳng?

Bảo sao sư tôn lại chê! Nhìn Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi, ai cũng vô cùng “màu mỡ” kia kìa, mà lại còn là cỡ bự chứ!

Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dáng dấp dung mạo thì ta cũng không biết nói thế nào, đôi mắt to biết nói chuyện, miệng đẹp, mũi xinh, tách ra thì đẹp, mà hợp lại một chỗ cũng đẹp”.

“Nhưng khí chất của Thời Thanh Trúc thì giống như một cây trúc xanh. Dù là đặt nó ở núi sâu hay trong vườn hoa thì cũng sẽ không cảm thấy cây trúc này có điểm sáng gì. Thế nhưng khi nàng có mặt, ngươi sẽ không thể ngó lơ, khi nàng biến mất, ngươi lại cảm thấy như thiếu thốn thứ gì”.

Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dung mạo tuyệt hảo, khí chất độc đáo, nhưng đây là từ mấy vạn năm trước lúc gặp nàng rồi. Bây giờ nàng đã mạnh hơn, chắc phải khác!”

Với người tu hành mà nói, có không ít người thường có dung mạo xinh đẹp.

Nhưng nếu là người tu hành xinh đẹp sẵn, khi cảnh giới càng cao lên thì sẽ càng có sự thay đổi khác biệt.

Ví như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi năm đó ở đế quốc Bắc Minh so với bây giờ chính là thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Thực lực, dung mạo đã vậy, khí chất cũng thế.

Mọi người nghe Phệ Thiên Giảo miêu tả xong thì càng tò mò.

Rốt cuộc sẽ là người như thế nào?

“Vậy... vì sao Tần Ninh ngày xưa không... không chọn...”, Diệp Viên Viên hỏi.

Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì đáp lời: “Lúc ấy... lúc ấy Tần gia nhìn ta còn hữu tình hơn nhìn phụ nữ khác ấy chứ”.

“Ọe...”, mấy người đều buồn ói.

“Không tin thì thôi!”

Phệ Thiên Giảo hứ một tiếng: “Phụ nữ là cái gì? Coi như là Thánh Đế thì cũng chỉ có tuổi thọ năm mươi vạn năm mà thôi, tóm lại vẫn sẽ già đi, dung mạo không thể trẻ mãi được. Đến khi già thì là bà già gầy gò, còn đến khi chết thì là đám xương trắng thôi”.

“Túi da đẹp mắt ở đâu mà chẳng có”.

“Linh hồn thú vị thì ngàn dặm khó tìm”.

Phệ Thiên Giảo nghiêm nghị nói: “Các ngươi cho rằng Tần gia nông cạn đến vậy à? Coi trọng hai ngươi không chỉ vì dung mạo, mà càng vì linh hồn, linh hồn ấy, hiểu chưa?”

Nghe vậy, tất cả đều gật đầu.

Chưa nói đến Tần Ninh chín đời chín kiếp, chỉ riêng ở trong Thương Mang Vân Giới kia thôi, Tần Ninh đã từng gặp những sắc đẹp cỡ nào chứ?

Nhưng Tần Ninh lại chọn bọn họ.

“Không đúng!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thạch Cảm Đương cười gượng.Có sai đâu! Giống cây trúc, không cao không gầy thì là gì?Hay là... ngực phẳng?Bảo sao sư tôn lại chê! Nhìn Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi, ai cũng vô cùng “màu mỡ” kia kìa, mà lại còn là cỡ bự chứ!Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dáng dấp dung mạo thì ta cũng không biết nói thế nào, đôi mắt to biết nói chuyện, miệng đẹp, mũi xinh, tách ra thì đẹp, mà hợp lại một chỗ cũng đẹp”.“Nhưng khí chất của Thời Thanh Trúc thì giống như một cây trúc xanh. Dù là đặt nó ở núi sâu hay trong vườn hoa thì cũng sẽ không cảm thấy cây trúc này có điểm sáng gì. Thế nhưng khi nàng có mặt, ngươi sẽ không thể ngó lơ, khi nàng biến mất, ngươi lại cảm thấy như thiếu thốn thứ gì”.Phệ Thiên Giảo nói tiếp: “Dung mạo tuyệt hảo, khí chất độc đáo, nhưng đây là từ mấy vạn năm trước lúc gặp nàng rồi. Bây giờ nàng đã mạnh hơn, chắc phải khác!”Với người tu hành mà nói, có không ít người thường có dung mạo xinh đẹp.Nhưng nếu là người tu hành xinh đẹp sẵn, khi cảnh giới càng cao lên thì sẽ càng có sự thay đổi khác biệt.Ví như Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi năm đó ở đế quốc Bắc Minh so với bây giờ chính là thay đổi nghiêng trời lệch đất.Thực lực, dung mạo đã vậy, khí chất cũng thế.Mọi người nghe Phệ Thiên Giảo miêu tả xong thì càng tò mò.Rốt cuộc sẽ là người như thế nào?“Vậy... vì sao Tần Ninh ngày xưa không... không chọn...”, Diệp Viên Viên hỏi.Phệ Thiên Giảo nghe vậy thì đáp lời: “Lúc ấy... lúc ấy Tần gia nhìn ta còn hữu tình hơn nhìn phụ nữ khác ấy chứ”.“Ọe...”, mấy người đều buồn ói.“Không tin thì thôi!”Phệ Thiên Giảo hứ một tiếng: “Phụ nữ là cái gì? Coi như là Thánh Đế thì cũng chỉ có tuổi thọ năm mươi vạn năm mà thôi, tóm lại vẫn sẽ già đi, dung mạo không thể trẻ mãi được. Đến khi già thì là bà già gầy gò, còn đến khi chết thì là đám xương trắng thôi”.“Túi da đẹp mắt ở đâu mà chẳng có”.“Linh hồn thú vị thì ngàn dặm khó tìm”.Phệ Thiên Giảo nghiêm nghị nói: “Các ngươi cho rằng Tần gia nông cạn đến vậy à? Coi trọng hai ngươi không chỉ vì dung mạo, mà càng vì linh hồn, linh hồn ấy, hiểu chưa?”Nghe vậy, tất cả đều gật đầu.Chưa nói đến Tần Ninh chín đời chín kiếp, chỉ riêng ở trong Thương Mang Vân Giới kia thôi, Tần Ninh đã từng gặp những sắc đẹp cỡ nào chứ?Nhưng Tần Ninh lại chọn bọn họ.“Không đúng!”

Chương 5316: “Kiểu vừa cao vừa gầy à?”