“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5351: “Nàng... hẳn là Thời Thanh Trúc”.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ừm...”, Diệp Viên Viên gật đầu đồng tình.Lúc này, Thạch Cảm Đương xen vào: “Nhưng con nói thật, nhìn không giống người đã sống lâu gì cả, ước chừng hai mươi tuổi xuân thôi mà...”Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trăm miệng một lời nói: “Thế à?”“Ặc... Nhưng so với hai vị sư nương thì đúng là muỗi...”Dương Thanh Vân cười nói: “Hai vị sư nương đừng lo, hãy nhìn ánh mắt của sư tôn kìa... không hề có tình yêu!”Nghe vậy, mấy người đều nhìn Tần Ninh.Ánh mắt Tần Ninh lúc này chỉ có bình thản và tĩnh lặng, dường như không hề có bất kỳ tình cảm nào khác.Dương Thanh Vân nói tiếp: “Mỗi lần sư tôn nhìn thấy hai vị sư nương, có thể nói là yêu thương tràn ngập, giữa Thanh Vân và phu nhân cũng vậy...”Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên nghe vậy thì vẻ mặt tuy thận trọng nhưng trong lòng lại nở hoa.Thạch Cảm Đương đứng một bên, thì thầm: “Lợi hại thật, nịnh mà như không nịnh”.Tần Ninh mặc đồ trắng, thân khoác áo choàng, đứng vững giữa không trung, gió thổi nhẹ qua, áo choàng khẽ nhúc nhích theo gió, tóc dài phất phơ, lạnh nhạt mà phiêu dật...Thời Thanh Trúc lúc này cũng đứng tại không trung, nhìn Tần Ninh, ánh mắt ẩn chứa vài phần chờ mong, mấy phần nhát gan, vài phần kinh hãi, và một chút... lúng túng.“Chủ thượng!”Lục Húc phá vỡ sự yên lặng, chắp tay nói: “Tần Ninh đến Thanh Tiêu Thiên chúng ta làm loạn, may mắn chờ được chủ thượng quay về”.“Ngươi câm mồm!”Ôn Hiến Chi mắng: “Lão già, ngươi đúng là càng già càng bẩn tính”.“Ngươi...”Mà lúc này, Phi Vân Phi đứng cạnh Tần Ninh lại nhìn Tần Ninh, không khỏi hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Chủ thượng mấy ngày qua đưa chúng ta đến dãy Thanh Vân để tìm tung tích của Diệp Nam Hiên, ngươi lại đến Thanh Tiêu Thiên làm loạn?”Nghe vậy, Tần Ninh chỉ thản nhiên nói: “Ta không hề làm loạn...”Phi Vân Phi lúc này nhìn quanh.Thế này mà còn không phải làm loạn?Nếu bọn họ không chạy về thì e là Thanh Tiêu Thiên sẽ bị Tần Ninh phá hỏng rồi.

“Ừm...”, Diệp Viên Viên gật đầu đồng tình.

Lúc này, Thạch Cảm Đương xen vào: “Nhưng con nói thật, nhìn không giống người đã sống lâu gì cả, ước chừng hai mươi tuổi xuân thôi mà...”

Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trăm miệng một lời nói: “Thế à?”

“Ặc... Nhưng so với hai vị sư nương thì đúng là muỗi...”

Dương Thanh Vân cười nói: “Hai vị sư nương đừng lo, hãy nhìn ánh mắt của sư tôn kìa... không hề có tình yêu!”

Nghe vậy, mấy người đều nhìn Tần Ninh.

Ánh mắt Tần Ninh lúc này chỉ có bình thản và tĩnh lặng, dường như không hề có bất kỳ tình cảm nào khác.

Dương Thanh Vân nói tiếp: “Mỗi lần sư tôn nhìn thấy hai vị sư nương, có thể nói là yêu thương tràn ngập, giữa Thanh Vân và phu nhân cũng vậy...”

Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên nghe vậy thì vẻ mặt tuy thận trọng nhưng trong lòng lại nở hoa.

Thạch Cảm Đương đứng một bên, thì thầm: “Lợi hại thật, nịnh mà như không nịnh”.

Tần Ninh mặc đồ trắng, thân khoác áo choàng, đứng vững giữa không trung, gió thổi nhẹ qua, áo choàng khẽ nhúc nhích theo gió, tóc dài phất phơ, lạnh nhạt mà phiêu dật...

Thời Thanh Trúc lúc này cũng đứng tại không trung, nhìn Tần Ninh, ánh mắt ẩn chứa vài phần chờ mong, mấy phần nhát gan, vài phần kinh hãi, và một chút... lúng túng.

“Chủ thượng!”

Lục Húc phá vỡ sự yên lặng, chắp tay nói: “Tần Ninh đến Thanh Tiêu Thiên chúng ta làm loạn, may mắn chờ được chủ thượng quay về”.

“Ngươi câm mồm!”

Ôn Hiến Chi mắng: “Lão già, ngươi đúng là càng già càng bẩn tính”.

“Ngươi...”

Mà lúc này, Phi Vân Phi đứng cạnh Tần Ninh lại nhìn Tần Ninh, không khỏi hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Chủ thượng mấy ngày qua đưa chúng ta đến dãy Thanh Vân để tìm tung tích của Diệp Nam Hiên, ngươi lại đến Thanh Tiêu Thiên làm loạn?”

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ thản nhiên nói: “Ta không hề làm loạn...”

Phi Vân Phi lúc này nhìn quanh.

Thế này mà còn không phải làm loạn?

Nếu bọn họ không chạy về thì e là Thanh Tiêu Thiên sẽ bị Tần Ninh phá hỏng rồi.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Ừm...”, Diệp Viên Viên gật đầu đồng tình.Lúc này, Thạch Cảm Đương xen vào: “Nhưng con nói thật, nhìn không giống người đã sống lâu gì cả, ước chừng hai mươi tuổi xuân thôi mà...”Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trăm miệng một lời nói: “Thế à?”“Ặc... Nhưng so với hai vị sư nương thì đúng là muỗi...”Dương Thanh Vân cười nói: “Hai vị sư nương đừng lo, hãy nhìn ánh mắt của sư tôn kìa... không hề có tình yêu!”Nghe vậy, mấy người đều nhìn Tần Ninh.Ánh mắt Tần Ninh lúc này chỉ có bình thản và tĩnh lặng, dường như không hề có bất kỳ tình cảm nào khác.Dương Thanh Vân nói tiếp: “Mỗi lần sư tôn nhìn thấy hai vị sư nương, có thể nói là yêu thương tràn ngập, giữa Thanh Vân và phu nhân cũng vậy...”Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên nghe vậy thì vẻ mặt tuy thận trọng nhưng trong lòng lại nở hoa.Thạch Cảm Đương đứng một bên, thì thầm: “Lợi hại thật, nịnh mà như không nịnh”.Tần Ninh mặc đồ trắng, thân khoác áo choàng, đứng vững giữa không trung, gió thổi nhẹ qua, áo choàng khẽ nhúc nhích theo gió, tóc dài phất phơ, lạnh nhạt mà phiêu dật...Thời Thanh Trúc lúc này cũng đứng tại không trung, nhìn Tần Ninh, ánh mắt ẩn chứa vài phần chờ mong, mấy phần nhát gan, vài phần kinh hãi, và một chút... lúng túng.“Chủ thượng!”Lục Húc phá vỡ sự yên lặng, chắp tay nói: “Tần Ninh đến Thanh Tiêu Thiên chúng ta làm loạn, may mắn chờ được chủ thượng quay về”.“Ngươi câm mồm!”Ôn Hiến Chi mắng: “Lão già, ngươi đúng là càng già càng bẩn tính”.“Ngươi...”Mà lúc này, Phi Vân Phi đứng cạnh Tần Ninh lại nhìn Tần Ninh, không khỏi hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy? Chủ thượng mấy ngày qua đưa chúng ta đến dãy Thanh Vân để tìm tung tích của Diệp Nam Hiên, ngươi lại đến Thanh Tiêu Thiên làm loạn?”Nghe vậy, Tần Ninh chỉ thản nhiên nói: “Ta không hề làm loạn...”Phi Vân Phi lúc này nhìn quanh.Thế này mà còn không phải làm loạn?Nếu bọn họ không chạy về thì e là Thanh Tiêu Thiên sẽ bị Tần Ninh phá hỏng rồi.

Chương 5351: “Nàng... hẳn là Thời Thanh Trúc”.