“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5353: “Ta cũng đâu có muốn”.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thời Thanh Trúc nghe vậy, lập tức bối rối nhìn Tần Ninh, vội nói: “Ta... Ta không biết những chuyện này...”Trong lúc này, chủ thượng Thanh Tiêu Thiên cao cao tại thượng bỗng nhiên hoảng loạn như cô nhóc trộm kẹo bị phát hiện.Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cũng cười nói: "Ta biết, cô không biết, nếu cô biết, sẽ không ngồi đó không quan tâm"."Tư Nguyên ấy à, tính cách như vậy đó, không muốn gây phiền phức cho người ta..."Thời Thanh Trúc nghe vậy, khẽ thở phào, vẫn nói: "Nhưng mà, cũng do ta giám thị không tận lực, thân là chủ nhân, lại không nhìn rõ mọi việc, mới để xảy ra chuyện như thế"."Ta đã không chiếu cố bằng hữu của chàng cũng là lỗi của ta"."Chủ thượng. . .""Chủ thượng. . ."Nghe Thời Thanh Trúc nói thế, Lăng Thi Mạn và Phi Vân Phi đều lên tiếng, có chút bất mãn.Những năm gần đây, chủ thượng đã chiếu cố đủ nhiều Thanh phủ của thành Thanh Uyên rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, nàng vẫn phải giải thích.Nàng hèn mọn như vậy, khiến hai người họ thấy không nỡ."Là lỗi của ta!"Thời Thanh Trúc cười nói: "Ta sẽ bù đắp".Nàng bước từng bước ra ngoài, thân ảnh hạ xuống."Thanh Tử Thu".Thời Thanh Trúc trực tiếp mở miệng."Chủ thượng. . .", Thanh Tử Thu vội vàng nói: "Thuộc hạ bị oan, chủ thượng không thể nghe lời một phía được"."Giao thuốc giải ra đây!"Thời Thanh Trúc nói thẳng.Lúc này nàng giống như một thánh nữ tao nhã, vẻ mặt nghiêm nghị."Chủ thượng!"Thanh Tử Thu tỏ vẻ ngạc nhiên."Giao thuốc giải ra, Thanh gia của ngươi còn được đảm bảo!"Thời Thanh Trúc nói tiếp: "Ta không muốn nhắc lại lần nữa".

Thời Thanh Trúc nghe vậy, lập tức bối rối nhìn Tần Ninh, vội nói: “Ta... Ta không biết những chuyện này...”

Trong lúc này, chủ thượng Thanh Tiêu Thiên cao cao tại thượng bỗng nhiên hoảng loạn như cô nhóc trộm kẹo bị phát hiện.

Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cũng cười nói: "Ta biết, cô không biết, nếu cô biết, sẽ không ngồi đó không quan tâm".

"Tư Nguyên ấy à, tính cách như vậy đó, không muốn gây phiền phức cho người ta..."

Thời Thanh Trúc nghe vậy, khẽ thở phào, vẫn nói: "Nhưng mà, cũng do ta giám thị không tận lực, thân là chủ nhân, lại không nhìn rõ mọi việc, mới để xảy ra chuyện như thế".

"Ta đã không chiếu cố bằng hữu của chàng cũng là lỗi của ta".

"Chủ thượng. . ."

"Chủ thượng. . ."

Nghe Thời Thanh Trúc nói thế, Lăng Thi Mạn và Phi Vân Phi đều lên tiếng, có chút bất mãn.

Những năm gần đây, chủ thượng đã chiếu cố đủ nhiều Thanh phủ của thành Thanh Uyên rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, nàng vẫn phải giải thích.

Nàng hèn mọn như vậy, khiến hai người họ thấy không nỡ.

"Là lỗi của ta!"

Thời Thanh Trúc cười nói: "Ta sẽ bù đắp".

Nàng bước từng bước ra ngoài, thân ảnh hạ xuống.

"Thanh Tử Thu".

Thời Thanh Trúc trực tiếp mở miệng.

"Chủ thượng. . .", Thanh Tử Thu vội vàng nói: "Thuộc hạ bị oan, chủ thượng không thể nghe lời một phía được".

"Giao thuốc giải ra đây!"

Thời Thanh Trúc nói thẳng.

Lúc này nàng giống như một thánh nữ tao nhã, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Chủ thượng!"

Thanh Tử Thu tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Giao thuốc giải ra, Thanh gia của ngươi còn được đảm bảo!"

Thời Thanh Trúc nói tiếp: "Ta không muốn nhắc lại lần nữa".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thời Thanh Trúc nghe vậy, lập tức bối rối nhìn Tần Ninh, vội nói: “Ta... Ta không biết những chuyện này...”Trong lúc này, chủ thượng Thanh Tiêu Thiên cao cao tại thượng bỗng nhiên hoảng loạn như cô nhóc trộm kẹo bị phát hiện.Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cũng cười nói: "Ta biết, cô không biết, nếu cô biết, sẽ không ngồi đó không quan tâm"."Tư Nguyên ấy à, tính cách như vậy đó, không muốn gây phiền phức cho người ta..."Thời Thanh Trúc nghe vậy, khẽ thở phào, vẫn nói: "Nhưng mà, cũng do ta giám thị không tận lực, thân là chủ nhân, lại không nhìn rõ mọi việc, mới để xảy ra chuyện như thế"."Ta đã không chiếu cố bằng hữu của chàng cũng là lỗi của ta"."Chủ thượng. . .""Chủ thượng. . ."Nghe Thời Thanh Trúc nói thế, Lăng Thi Mạn và Phi Vân Phi đều lên tiếng, có chút bất mãn.Những năm gần đây, chủ thượng đã chiếu cố đủ nhiều Thanh phủ của thành Thanh Uyên rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tần Ninh, nàng vẫn phải giải thích.Nàng hèn mọn như vậy, khiến hai người họ thấy không nỡ."Là lỗi của ta!"Thời Thanh Trúc cười nói: "Ta sẽ bù đắp".Nàng bước từng bước ra ngoài, thân ảnh hạ xuống."Thanh Tử Thu".Thời Thanh Trúc trực tiếp mở miệng."Chủ thượng. . .", Thanh Tử Thu vội vàng nói: "Thuộc hạ bị oan, chủ thượng không thể nghe lời một phía được"."Giao thuốc giải ra đây!"Thời Thanh Trúc nói thẳng.Lúc này nàng giống như một thánh nữ tao nhã, vẻ mặt nghiêm nghị."Chủ thượng!"Thanh Tử Thu tỏ vẻ ngạc nhiên."Giao thuốc giải ra, Thanh gia của ngươi còn được đảm bảo!"Thời Thanh Trúc nói tiếp: "Ta không muốn nhắc lại lần nữa".

Chương 5353: “Ta cũng đâu có muốn”.