“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5391: "Chủ thượng!"  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thời Thanh Trúc thản nhiên nói: "Trước đó những người này không nể mặt Tần Ninh, nay Tần Ninh bỏ ngoài tai lời nói của bọn họ cũng là điều đương nhiên, ngươi cũng biết tính tình Tần Ninh như nào đấy thôi... hơi trẻ con vậy đấy. Nhưng cho mấy người đó biết thế nào là lễ độ cũng tốt".Nàng cất thẻ tre đi rồi bình tĩnh nói tiếp: "Kể cả Tinh Túc Huy các chủ Cửu Tinh các cũng phải ăn nói khép nép với Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa cơ mà, ai cho bọn họ cái quyền chất vấn chàng, rồi yêu cầu chàng xin lỗi vậy?""Nếu Tần Ninh không bị thương thì không khéo ngày đó máu nhuộm đỏ bầu trời luôn ấy chứ"."Tất cả mọi người đều cho rằng chàng không còn là chàng khi xưa nữa, trên thực tế chàng... vẫn là chàng mà...", nói đến đây, nét mặt Thời Thanh Trúc trở nên buồn bã.Lăng Thi Mạn cũng hiểu, nói ngay: "Ta sẽ đuổi những người đó đi, muốn phá trận thì đi tìm Tần Ninh đi chứ, đỡ mất công quấy rầy chúng ta"."Đi đi".Lăng Thi Mạn rời đi nhưng thầm thở dài trong bụng.Cô ta biết tâm tư chủ thượng chứ.Nhưng trước đây, những khi ở một mình chủ thượng rất hay thẫn thờ, thậm chí còn bất giác rơi nước mắt.Chắc hẳn giữa nàng và Tần Ninh đã là... gương vỡ khó lành rồi.Lăng Thi Mạn cũng tò mò, khí chất và dung mạo của chủ thượng đều không kém Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, sao Tần Ninh không yêu nàng nữa?Có lẽ chỉ có hai người kia trả lời được câu hỏi này.Sau khi đanh mặt đuổi võ giả các thánh vực tới hỏi thăm, Lăng Thi Mạn cảnh cáo tất cả mọi người ai dám đến hỏi nữa sẽ đuổi đi hết.Thoáng chốc lại một tháng trôi qua.Mọi người đã đợi ở đây được gần ba tháng.Trong lúc đó vẫn không ai mở được di tích cổ.Thậm chí có người còn nói Tần Ninh động tay chân vào di tích nên mọi người mới không mở được.Nhưng sau sự kiện Lý Huyền Đạo thẳng tay giết chết mấy người khi tin đồn này vừa được lan truyền thì không ai dám đồn thổi nữa.Trên thực tế, ai cũng biết Tần Ninh chẳng giở trò mèo gì cả, thuần túy là mở không ra thôi.Tung tin đồn này ra chẳng qua là để gây áp lực cho Tần Ninh, buộc hắn phải phá giải đại trận của di tích cổ.Nhưng Tần Ninh phản ứng nhanh hơn, ai lan truyền tin đồn này thì cho Lý Huyền Đạo giết kẻ đó, vậy là ngăn chặn lời đồn được rồi, quá đơn giản.Thế là sau hai, ba tháng, dãy núi Thanh Vân Hào Sơn gần như trở thành một thị trấn nhỏ.Các phe đều không ai chịu xuống nước mời Tần Ninh ra tay.Mà Tần Ninh cũng chả thèm quan tâm.

Thời Thanh Trúc thản nhiên nói: "Trước đó những người này không nể mặt Tần Ninh, nay Tần Ninh bỏ ngoài tai lời nói của bọn họ cũng là điều đương nhiên, ngươi cũng biết tính tình Tần Ninh như nào đấy thôi... hơi trẻ con vậy đấy. Nhưng cho mấy người đó biết thế nào là lễ độ cũng tốt".

Nàng cất thẻ tre đi rồi bình tĩnh nói tiếp: "Kể cả Tinh Túc Huy các chủ Cửu Tinh các cũng phải ăn nói khép nép với Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa cơ mà, ai cho bọn họ cái quyền chất vấn chàng, rồi yêu cầu chàng xin lỗi vậy?"

"Nếu Tần Ninh không bị thương thì không khéo ngày đó máu nhuộm đỏ bầu trời luôn ấy chứ".

"Tất cả mọi người đều cho rằng chàng không còn là chàng khi xưa nữa, trên thực tế chàng... vẫn là chàng mà...", nói đến đây, nét mặt Thời Thanh Trúc trở nên buồn bã.

Lăng Thi Mạn cũng hiểu, nói ngay: "Ta sẽ đuổi những người đó đi, muốn phá trận thì đi tìm Tần Ninh đi chứ, đỡ mất công quấy rầy chúng ta".

"Đi đi".

Lăng Thi Mạn rời đi nhưng thầm thở dài trong bụng.

Cô ta biết tâm tư chủ thượng chứ.

Nhưng trước đây, những khi ở một mình chủ thượng rất hay thẫn thờ, thậm chí còn bất giác rơi nước mắt.

Chắc hẳn giữa nàng và Tần Ninh đã là... gương vỡ khó lành rồi.

Lăng Thi Mạn cũng tò mò, khí chất và dung mạo của chủ thượng đều không kém Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, sao Tần Ninh không yêu nàng nữa?

Có lẽ chỉ có hai người kia trả lời được câu hỏi này.

Sau khi đanh mặt đuổi võ giả các thánh vực tới hỏi thăm, Lăng Thi Mạn cảnh cáo tất cả mọi người ai dám đến hỏi nữa sẽ đuổi đi hết.

Thoáng chốc lại một tháng trôi qua.

Mọi người đã đợi ở đây được gần ba tháng.

Trong lúc đó vẫn không ai mở được di tích cổ.

Thậm chí có người còn nói Tần Ninh động tay chân vào di tích nên mọi người mới không mở được.

Nhưng sau sự kiện Lý Huyền Đạo thẳng tay giết chết mấy người khi tin đồn này vừa được lan truyền thì không ai dám đồn thổi nữa.

Trên thực tế, ai cũng biết Tần Ninh chẳng giở trò mèo gì cả, thuần túy là mở không ra thôi.

Tung tin đồn này ra chẳng qua là để gây áp lực cho Tần Ninh, buộc hắn phải phá giải đại trận của di tích cổ.

Nhưng Tần Ninh phản ứng nhanh hơn, ai lan truyền tin đồn này thì cho Lý Huyền Đạo giết kẻ đó, vậy là ngăn chặn lời đồn được rồi, quá đơn giản.

Thế là sau hai, ba tháng, dãy núi Thanh Vân Hào Sơn gần như trở thành một thị trấn nhỏ.

Các phe đều không ai chịu xuống nước mời Tần Ninh ra tay.

Mà Tần Ninh cũng chả thèm quan tâm.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thời Thanh Trúc thản nhiên nói: "Trước đó những người này không nể mặt Tần Ninh, nay Tần Ninh bỏ ngoài tai lời nói của bọn họ cũng là điều đương nhiên, ngươi cũng biết tính tình Tần Ninh như nào đấy thôi... hơi trẻ con vậy đấy. Nhưng cho mấy người đó biết thế nào là lễ độ cũng tốt".Nàng cất thẻ tre đi rồi bình tĩnh nói tiếp: "Kể cả Tinh Túc Huy các chủ Cửu Tinh các cũng phải ăn nói khép nép với Ngự Thiên Thánh Tôn năm xưa cơ mà, ai cho bọn họ cái quyền chất vấn chàng, rồi yêu cầu chàng xin lỗi vậy?""Nếu Tần Ninh không bị thương thì không khéo ngày đó máu nhuộm đỏ bầu trời luôn ấy chứ"."Tất cả mọi người đều cho rằng chàng không còn là chàng khi xưa nữa, trên thực tế chàng... vẫn là chàng mà...", nói đến đây, nét mặt Thời Thanh Trúc trở nên buồn bã.Lăng Thi Mạn cũng hiểu, nói ngay: "Ta sẽ đuổi những người đó đi, muốn phá trận thì đi tìm Tần Ninh đi chứ, đỡ mất công quấy rầy chúng ta"."Đi đi".Lăng Thi Mạn rời đi nhưng thầm thở dài trong bụng.Cô ta biết tâm tư chủ thượng chứ.Nhưng trước đây, những khi ở một mình chủ thượng rất hay thẫn thờ, thậm chí còn bất giác rơi nước mắt.Chắc hẳn giữa nàng và Tần Ninh đã là... gương vỡ khó lành rồi.Lăng Thi Mạn cũng tò mò, khí chất và dung mạo của chủ thượng đều không kém Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, sao Tần Ninh không yêu nàng nữa?Có lẽ chỉ có hai người kia trả lời được câu hỏi này.Sau khi đanh mặt đuổi võ giả các thánh vực tới hỏi thăm, Lăng Thi Mạn cảnh cáo tất cả mọi người ai dám đến hỏi nữa sẽ đuổi đi hết.Thoáng chốc lại một tháng trôi qua.Mọi người đã đợi ở đây được gần ba tháng.Trong lúc đó vẫn không ai mở được di tích cổ.Thậm chí có người còn nói Tần Ninh động tay chân vào di tích nên mọi người mới không mở được.Nhưng sau sự kiện Lý Huyền Đạo thẳng tay giết chết mấy người khi tin đồn này vừa được lan truyền thì không ai dám đồn thổi nữa.Trên thực tế, ai cũng biết Tần Ninh chẳng giở trò mèo gì cả, thuần túy là mở không ra thôi.Tung tin đồn này ra chẳng qua là để gây áp lực cho Tần Ninh, buộc hắn phải phá giải đại trận của di tích cổ.Nhưng Tần Ninh phản ứng nhanh hơn, ai lan truyền tin đồn này thì cho Lý Huyền Đạo giết kẻ đó, vậy là ngăn chặn lời đồn được rồi, quá đơn giản.Thế là sau hai, ba tháng, dãy núi Thanh Vân Hào Sơn gần như trở thành một thị trấn nhỏ.Các phe đều không ai chịu xuống nước mời Tần Ninh ra tay.Mà Tần Ninh cũng chả thèm quan tâm.

Chương 5391: "Chủ thượng!"