“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5397: "Xin lỗi thì xin lỗi!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thời gian này căng thẳng chết đi được.Di tích cổ rành rành trước mắt mà chẳng vào được, sự bứt rứt này chẳng khác gì thái giám đi kỹ viện cả."Xin lỗi xong rồi, Tần công tử xem...", Thiên Trùng Vân của Thiên Diễn tông cười làm lành."Thế mà gọi là xin lỗi à?"Tần Ninh bỗng nhìn hai người Huyết Ngạn Phong và La Chước, mỉm cười: "Xin lỗi thì phải chân thành chút chứ"."Ngươi muốn gì?"Huyết Hồng quát lớn."Quỳ xuống xin lỗi".Câu nói bình thản này làm tất cả im lặng như tờ.Quỳ xuống!Xin lỗi!Bắt Thánh Đế quỳ xuống!Đây không nghi ngờ gì chính là vả mặt Thánh Đế!Khi Tần Ninh nói xong, Thánh Đế các phương đều tái mặt lại.“Tần công tử, chẳng qua là lời nói đầu môi, quỳ xuống thì có hà khắc quá không...”, Tinh Nhiễm Thiên khuyên giải.“Đúng vậy, đúng vậy...”, U Minh Hạo của U Minh cốc cũng vội nói.Nhưng U Minh Hạo cũng vô cùng căng thẳng trong lòng.Cũng may hôm đó ông ta không có hành động gì lỗ mãng, nếu không hôm nay ông ta cũng phải quỳ xuống rồi.Tần Ninh nghe vậy thì chỉ mỉm cười.“Hà khắc ư?”“Nếu là năm đó thì đến cơ hội quỳ xuống các ngươi cũng không có đâu”.“Các ngươi cứ cho rằng Tần Ninh ta quay về, không bằng năm đó, cho nên nghĩ là Tần Ninh ta dễ bị bắt nạt”.“Nhưng có dễ bắt nạt hay không thì phải thử mới biết”.Tần Ninh phất tay, ngồi trước bậc thềm ở cả cung, cười nói tiếp: “Ta ấy à, thân phận và địa vị tuy có thay đổi, nhưng tính khí thì không, chính là không hiểu đạo lý như vậy đấy”.“Hôm nay, nếu Thánh Đế của Huyết Tông và Tu La điện không quỳ xuống xin lỗi thì... ta sẽ không bao giờ mở di tích ra đâu”.
Thời gian này căng thẳng chết đi được.
Di tích cổ rành rành trước mắt mà chẳng vào được, sự bứt rứt này chẳng khác gì thái giám đi kỹ viện cả.
"Xin lỗi xong rồi, Tần công tử xem...", Thiên Trùng Vân của Thiên Diễn tông cười làm lành.
"Thế mà gọi là xin lỗi à?"
Tần Ninh bỗng nhìn hai người Huyết Ngạn Phong và La Chước, mỉm cười: "Xin lỗi thì phải chân thành chút chứ".
"Ngươi muốn gì?"
Huyết Hồng quát lớn.
"Quỳ xuống xin lỗi".
Câu nói bình thản này làm tất cả im lặng như tờ.
Quỳ xuống!
Xin lỗi!
Bắt Thánh Đế quỳ xuống!
Đây không nghi ngờ gì chính là vả mặt Thánh Đế!
Khi Tần Ninh nói xong, Thánh Đế các phương đều tái mặt lại.
“Tần công tử, chẳng qua là lời nói đầu môi, quỳ xuống thì có hà khắc quá không...”, Tinh Nhiễm Thiên khuyên giải.
“Đúng vậy, đúng vậy...”, U Minh Hạo của U Minh cốc cũng vội nói.
Nhưng U Minh Hạo cũng vô cùng căng thẳng trong lòng.
Cũng may hôm đó ông ta không có hành động gì lỗ mãng, nếu không hôm nay ông ta cũng phải quỳ xuống rồi.
Tần Ninh nghe vậy thì chỉ mỉm cười.
“Hà khắc ư?”
“Nếu là năm đó thì đến cơ hội quỳ xuống các ngươi cũng không có đâu”.
“Các ngươi cứ cho rằng Tần Ninh ta quay về, không bằng năm đó, cho nên nghĩ là Tần Ninh ta dễ bị bắt nạt”.
“Nhưng có dễ bắt nạt hay không thì phải thử mới biết”.
Tần Ninh phất tay, ngồi trước bậc thềm ở cả cung, cười nói tiếp: “Ta ấy à, thân phận và địa vị tuy có thay đổi, nhưng tính khí thì không, chính là không hiểu đạo lý như vậy đấy”.
“Hôm nay, nếu Thánh Đế của Huyết Tông và Tu La điện không quỳ xuống xin lỗi thì... ta sẽ không bao giờ mở di tích ra đâu”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thời gian này căng thẳng chết đi được.Di tích cổ rành rành trước mắt mà chẳng vào được, sự bứt rứt này chẳng khác gì thái giám đi kỹ viện cả."Xin lỗi xong rồi, Tần công tử xem...", Thiên Trùng Vân của Thiên Diễn tông cười làm lành."Thế mà gọi là xin lỗi à?"Tần Ninh bỗng nhìn hai người Huyết Ngạn Phong và La Chước, mỉm cười: "Xin lỗi thì phải chân thành chút chứ"."Ngươi muốn gì?"Huyết Hồng quát lớn."Quỳ xuống xin lỗi".Câu nói bình thản này làm tất cả im lặng như tờ.Quỳ xuống!Xin lỗi!Bắt Thánh Đế quỳ xuống!Đây không nghi ngờ gì chính là vả mặt Thánh Đế!Khi Tần Ninh nói xong, Thánh Đế các phương đều tái mặt lại.“Tần công tử, chẳng qua là lời nói đầu môi, quỳ xuống thì có hà khắc quá không...”, Tinh Nhiễm Thiên khuyên giải.“Đúng vậy, đúng vậy...”, U Minh Hạo của U Minh cốc cũng vội nói.Nhưng U Minh Hạo cũng vô cùng căng thẳng trong lòng.Cũng may hôm đó ông ta không có hành động gì lỗ mãng, nếu không hôm nay ông ta cũng phải quỳ xuống rồi.Tần Ninh nghe vậy thì chỉ mỉm cười.“Hà khắc ư?”“Nếu là năm đó thì đến cơ hội quỳ xuống các ngươi cũng không có đâu”.“Các ngươi cứ cho rằng Tần Ninh ta quay về, không bằng năm đó, cho nên nghĩ là Tần Ninh ta dễ bị bắt nạt”.“Nhưng có dễ bắt nạt hay không thì phải thử mới biết”.Tần Ninh phất tay, ngồi trước bậc thềm ở cả cung, cười nói tiếp: “Ta ấy à, thân phận và địa vị tuy có thay đổi, nhưng tính khí thì không, chính là không hiểu đạo lý như vậy đấy”.“Hôm nay, nếu Thánh Đế của Huyết Tông và Tu La điện không quỳ xuống xin lỗi thì... ta sẽ không bao giờ mở di tích ra đâu”.