“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5435: ”Đi xem thử nào”.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Khi đoàn người tiếp tục đi lên, những lầu các, tháp cao, cửa hàng, đường phố trong thành đều phủi bụi, trông rất tiêu điều xác xơ.“Dù có là phong hoa tuyệt đại thì vẫn không thoát khỏi sự ăn mòn của thời gian...”, Tần Ninh khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục đi lên. Cuối cùng, khi đi đến phần cuối của con đường, một tòa cung điện xuất hiện trước mặt mọi người.Cung điện có bậc thang được chế tạo từ ngọc thạch, cho dù phong cảnh xung quanh nhìn rất xưa cũ nhưng bậc thang này lại trông mới tinh.Từng bậc thang hướng lên bầu trời.Trên đỉnh đài cao có một đại điện đứng sừng sững.Cung Thanh Đế!Lúc này, đám người lần lượt đi lên bậc thang, nhìn quanh thì thấy nơi nào cũng uy nghiêm vô cùng!“Chính là nơi này...”, Lý Huyền Đạo đi lên trước.Mấy người Tần Ninh cũng đi theo sau, Lý Huyền Đạo đến trước cung điện, mở cửa ra.Sau đó là một đại điện.Hai bên đại điện có tám cái trụ bằng ngọc thạch chống đỡ bên trong.Đỉnh đầu là châu báu được khảm nạm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới chân là những tảng đá lớn liền nhau, hoa văn rõ ràng, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.Bên trong điện, ở nơi sâu có một cái ghế xếp đen như mực, giống như nó vốn phải đứng ở đó vậy.Ngoài ra thì cũng chẳng còn gì khác.“Đây chính là đại điện của cung Thanh Đế, phía sau còn một cung điện khác nữa nhưng không có gì đặc biệt, mọi người đều đã điều tra nhưng không phát hiện gì”.Lý Huyền Đạo bất đắc dĩ nói: “Con luôn cảm thấy là có gì đó khác biệt, thế nhưng không thể nhìn ra được là chỗ nào khác”.Nghe vậy, Tần Ninh không nói thêm gì mà chỉ quan sát bốn phía.Những người khác cũng lần lượt tản ra.Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng quan sát xung quanh.Tần Ninh đứng ở trong đại điện, bình tĩnh nhìn quanh.“Lui ra ngoài trước đi!”Thật lâu sau, Tần Ninh mới nói.Mọi người lần lượt rời khỏi.Hiển nhiên là Tần Ninh phát hiện ra cái gì đó.Bên ngoài đại điện, Lý Huyền Đạo giữ chặt Dương Thanh Vân lại, nói: “Đại sư huynh, lúc trước phát sinh chuyện gì vậy, huynh nói cho ta nghe với”.

Khi đoàn người tiếp tục đi lên, những lầu các, tháp cao, cửa hàng, đường phố trong thành đều phủi bụi, trông rất tiêu điều xác xơ.

“Dù có là phong hoa tuyệt đại thì vẫn không thoát khỏi sự ăn mòn của thời gian...”, Tần Ninh khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục đi lên. Cuối cùng, khi đi đến phần cuối của con đường, một tòa cung điện xuất hiện trước mặt mọi người.

Cung điện có bậc thang được chế tạo từ ngọc thạch, cho dù phong cảnh xung quanh nhìn rất xưa cũ nhưng bậc thang này lại trông mới tinh.

Từng bậc thang hướng lên bầu trời.

Trên đỉnh đài cao có một đại điện đứng sừng sững.

Cung Thanh Đế!

Lúc này, đám người lần lượt đi lên bậc thang, nhìn quanh thì thấy nơi nào cũng uy nghiêm vô cùng!

“Chính là nơi này...”, Lý Huyền Đạo đi lên trước.

Mấy người Tần Ninh cũng đi theo sau, Lý Huyền Đạo đến trước cung điện, mở cửa ra.

Sau đó là một đại điện.

Hai bên đại điện có tám cái trụ bằng ngọc thạch chống đỡ bên trong.

Đỉnh đầu là châu báu được khảm nạm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới chân là những tảng đá lớn liền nhau, hoa văn rõ ràng, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Bên trong điện, ở nơi sâu có một cái ghế xếp đen như mực, giống như nó vốn phải đứng ở đó vậy.

Ngoài ra thì cũng chẳng còn gì khác.

“Đây chính là đại điện của cung Thanh Đế, phía sau còn một cung điện khác nữa nhưng không có gì đặc biệt, mọi người đều đã điều tra nhưng không phát hiện gì”.

Lý Huyền Đạo bất đắc dĩ nói: “Con luôn cảm thấy là có gì đó khác biệt, thế nhưng không thể nhìn ra được là chỗ nào khác”.

Nghe vậy, Tần Ninh không nói thêm gì mà chỉ quan sát bốn phía.

Những người khác cũng lần lượt tản ra.

Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng quan sát xung quanh.

Tần Ninh đứng ở trong đại điện, bình tĩnh nhìn quanh.

“Lui ra ngoài trước đi!”

Thật lâu sau, Tần Ninh mới nói.

Mọi người lần lượt rời khỏi.

Hiển nhiên là Tần Ninh phát hiện ra cái gì đó.

Bên ngoài đại điện, Lý Huyền Đạo giữ chặt Dương Thanh Vân lại, nói: “Đại sư huynh, lúc trước phát sinh chuyện gì vậy, huynh nói cho ta nghe với”.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Khi đoàn người tiếp tục đi lên, những lầu các, tháp cao, cửa hàng, đường phố trong thành đều phủi bụi, trông rất tiêu điều xác xơ.“Dù có là phong hoa tuyệt đại thì vẫn không thoát khỏi sự ăn mòn của thời gian...”, Tần Ninh khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục đi lên. Cuối cùng, khi đi đến phần cuối của con đường, một tòa cung điện xuất hiện trước mặt mọi người.Cung điện có bậc thang được chế tạo từ ngọc thạch, cho dù phong cảnh xung quanh nhìn rất xưa cũ nhưng bậc thang này lại trông mới tinh.Từng bậc thang hướng lên bầu trời.Trên đỉnh đài cao có một đại điện đứng sừng sững.Cung Thanh Đế!Lúc này, đám người lần lượt đi lên bậc thang, nhìn quanh thì thấy nơi nào cũng uy nghiêm vô cùng!“Chính là nơi này...”, Lý Huyền Đạo đi lên trước.Mấy người Tần Ninh cũng đi theo sau, Lý Huyền Đạo đến trước cung điện, mở cửa ra.Sau đó là một đại điện.Hai bên đại điện có tám cái trụ bằng ngọc thạch chống đỡ bên trong.Đỉnh đầu là châu báu được khảm nạm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới chân là những tảng đá lớn liền nhau, hoa văn rõ ràng, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.Bên trong điện, ở nơi sâu có một cái ghế xếp đen như mực, giống như nó vốn phải đứng ở đó vậy.Ngoài ra thì cũng chẳng còn gì khác.“Đây chính là đại điện của cung Thanh Đế, phía sau còn một cung điện khác nữa nhưng không có gì đặc biệt, mọi người đều đã điều tra nhưng không phát hiện gì”.Lý Huyền Đạo bất đắc dĩ nói: “Con luôn cảm thấy là có gì đó khác biệt, thế nhưng không thể nhìn ra được là chỗ nào khác”.Nghe vậy, Tần Ninh không nói thêm gì mà chỉ quan sát bốn phía.Những người khác cũng lần lượt tản ra.Ôn Hiến Chi, Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên cũng quan sát xung quanh.Tần Ninh đứng ở trong đại điện, bình tĩnh nhìn quanh.“Lui ra ngoài trước đi!”Thật lâu sau, Tần Ninh mới nói.Mọi người lần lượt rời khỏi.Hiển nhiên là Tần Ninh phát hiện ra cái gì đó.Bên ngoài đại điện, Lý Huyền Đạo giữ chặt Dương Thanh Vân lại, nói: “Đại sư huynh, lúc trước phát sinh chuyện gì vậy, huynh nói cho ta nghe với”.

Chương 5435: ”Đi xem thử nào”.