“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5442: Ngự Phong Kiếm Phó Dung.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh và Lý Huyền Đạo di trước.Lần này, có Lý Huyền Đạo đi bên cạnh thì đệ tử Võ Môn và Thanh Minh cũng yên tâm hơn.Ai mà không biết đến đại danh của Lý Huyền Đạo chứ?Các chủ Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm, xếp hạng bốn trong Thánh Đế Bảng.Cả Hạ Tam Thiên này có hàng tỉ võ giả, nhưng chỉ có ba người mạnh hơn Lý Huyền Đạo mà thôi.Có Thánh Đế cấp bậc này ở bên cạnh, mọi người dĩ nhiên là yên tâm hơn nhiều.“Nhiều người quá...”, Tần Ninh trước giờ không thích náo nhiệt, có một đoàn người đi theo thế này làm hắn hơi khó chịu: “Bảo mọi người tản ra thành các tiểu đội dò tìm quanh đây đi, cứ ở đây thì ai mà dám ra tay chứ”.“Vâng!”Lý Huyền Đạo lập tức ra mệnh lệnh.Lúc này, bên cạnh cả hai chỉ còn hơn hai mươi người.Như vậy làm Tần Ninh thoải mái hơn chút.Cả vùng núi này nối liền với thành cổ, đương nhiên là rộng rãi vô cùng.Mặc dù nói người của Thanh Tiêu Thiên và thế tộc Hiên Viên đều đến, nhưng bọn họ đi sâu mà trong mấy chục dặm cũng không thấy được ai.Mà lúc này, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo dừng ở một ngọn núi cao.Núi cao ngàn trượng, từ chân cho đến sườn và đỉnh núi đều có lầu các.“Đi lên xem thế nào”.Tần Ninh chắp tay đi lên.Đến chân núi mới thấy những cung điện, đình đài này đều bị tàn phá rất nghiêm trọng.Bụi phủ khắp nơi, mạng nhận giăng kín.Mấy người đi trước tìm kiếm nhưng không phát hiện được gì.Đi thẳng lên sườn núi, mấy tòa lầu các coi như hoàn hảo, nhưng nhìn vẫn rất bụi bặm.Đi vào tìm kiếm thì thấy được vài món võ quyết, mấy món thánh binh, nhưng cấp bậc không cao.Mà khi đi lên đỉnh núi.Đỉnh núi lại được san bằng, xung quanh là cung điện.Tần Ninh đi vào phía sau một chính điện, cung điện xung quanh bày ra trước mắt.“Thử dò tìm xem”.
Tần Ninh và Lý Huyền Đạo di trước.
Lần này, có Lý Huyền Đạo đi bên cạnh thì đệ tử Võ Môn và Thanh Minh cũng yên tâm hơn.
Ai mà không biết đến đại danh của Lý Huyền Đạo chứ?
Các chủ Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm, xếp hạng bốn trong Thánh Đế Bảng.
Cả Hạ Tam Thiên này có hàng tỉ võ giả, nhưng chỉ có ba người mạnh hơn Lý Huyền Đạo mà thôi.
Có Thánh Đế cấp bậc này ở bên cạnh, mọi người dĩ nhiên là yên tâm hơn nhiều.
“Nhiều người quá...”, Tần Ninh trước giờ không thích náo nhiệt, có một đoàn người đi theo thế này làm hắn hơi khó chịu: “Bảo mọi người tản ra thành các tiểu đội dò tìm quanh đây đi, cứ ở đây thì ai mà dám ra tay chứ”.
“Vâng!”
Lý Huyền Đạo lập tức ra mệnh lệnh.
Lúc này, bên cạnh cả hai chỉ còn hơn hai mươi người.
Như vậy làm Tần Ninh thoải mái hơn chút.
Cả vùng núi này nối liền với thành cổ, đương nhiên là rộng rãi vô cùng.
Mặc dù nói người của Thanh Tiêu Thiên và thế tộc Hiên Viên đều đến, nhưng bọn họ đi sâu mà trong mấy chục dặm cũng không thấy được ai.
Mà lúc này, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo dừng ở một ngọn núi cao.
Núi cao ngàn trượng, từ chân cho đến sườn và đỉnh núi đều có lầu các.
“Đi lên xem thế nào”.
Tần Ninh chắp tay đi lên.
Đến chân núi mới thấy những cung điện, đình đài này đều bị tàn phá rất nghiêm trọng.
Bụi phủ khắp nơi, mạng nhận giăng kín.
Mấy người đi trước tìm kiếm nhưng không phát hiện được gì.
Đi thẳng lên sườn núi, mấy tòa lầu các coi như hoàn hảo, nhưng nhìn vẫn rất bụi bặm.
Đi vào tìm kiếm thì thấy được vài món võ quyết, mấy món thánh binh, nhưng cấp bậc không cao.
Mà khi đi lên đỉnh núi.
Đỉnh núi lại được san bằng, xung quanh là cung điện.
Tần Ninh đi vào phía sau một chính điện, cung điện xung quanh bày ra trước mắt.
“Thử dò tìm xem”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh và Lý Huyền Đạo di trước.Lần này, có Lý Huyền Đạo đi bên cạnh thì đệ tử Võ Môn và Thanh Minh cũng yên tâm hơn.Ai mà không biết đến đại danh của Lý Huyền Đạo chứ?Các chủ Nhất Kiếm Các của thánh vực Thiên Kiếm, xếp hạng bốn trong Thánh Đế Bảng.Cả Hạ Tam Thiên này có hàng tỉ võ giả, nhưng chỉ có ba người mạnh hơn Lý Huyền Đạo mà thôi.Có Thánh Đế cấp bậc này ở bên cạnh, mọi người dĩ nhiên là yên tâm hơn nhiều.“Nhiều người quá...”, Tần Ninh trước giờ không thích náo nhiệt, có một đoàn người đi theo thế này làm hắn hơi khó chịu: “Bảo mọi người tản ra thành các tiểu đội dò tìm quanh đây đi, cứ ở đây thì ai mà dám ra tay chứ”.“Vâng!”Lý Huyền Đạo lập tức ra mệnh lệnh.Lúc này, bên cạnh cả hai chỉ còn hơn hai mươi người.Như vậy làm Tần Ninh thoải mái hơn chút.Cả vùng núi này nối liền với thành cổ, đương nhiên là rộng rãi vô cùng.Mặc dù nói người của Thanh Tiêu Thiên và thế tộc Hiên Viên đều đến, nhưng bọn họ đi sâu mà trong mấy chục dặm cũng không thấy được ai.Mà lúc này, Tần Ninh và Lý Huyền Đạo dừng ở một ngọn núi cao.Núi cao ngàn trượng, từ chân cho đến sườn và đỉnh núi đều có lầu các.“Đi lên xem thế nào”.Tần Ninh chắp tay đi lên.Đến chân núi mới thấy những cung điện, đình đài này đều bị tàn phá rất nghiêm trọng.Bụi phủ khắp nơi, mạng nhận giăng kín.Mấy người đi trước tìm kiếm nhưng không phát hiện được gì.Đi thẳng lên sườn núi, mấy tòa lầu các coi như hoàn hảo, nhưng nhìn vẫn rất bụi bặm.Đi vào tìm kiếm thì thấy được vài món võ quyết, mấy món thánh binh, nhưng cấp bậc không cao.Mà khi đi lên đỉnh núi.Đỉnh núi lại được san bằng, xung quanh là cung điện.Tần Ninh đi vào phía sau một chính điện, cung điện xung quanh bày ra trước mắt.“Thử dò tìm xem”.