“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5467: Chỉ là hai người đều không có mở miệng.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ là trong ánh mắt của hắn cũng hơi có vẻ kinh ngạc."Đi xem một chút!"Hắn sải bước chân đi về phía từng tòa cung điện.Lúc này, đám võ giả của các thế lực khắp nơi đã đi thẳng vào trong cung điện rồi.Hàng ngàn hàng vạn võ giả lần lượt tản ra.Người của Nhất Kiếm các, Thanh Minh, Võ Môn, Dịch Thiên Các, Thanh Tiêu Thiên cũng thi nhau tản ra xung quanh.Đám người Tần Ninh đi đến trước một đại điện, mở cửa điện ra tiến vào trong, vừa nhìn một cái, mọi người đã vô cùng ngạc nhiên.Trống rỗng! Ngoài mấy cây cột đá trong đại điện thì không còn vật gì khác nữa.Vô cùng vắng vẻ.Mọi người đều sững sờ tại chỗ."Chuyện gì xảy ra vậy?"Dịch Đại Sơn cũng là hiếu kỳ nói: "Ở đây... không có cái gì cả sao?""Cứ như lại bị lấy sạch đi rồi vậy".Lại?Nghe được Ôn Hiến Chi nói vậy, Dịch Đại Sơn hiếu kỳ nói: "Trước đó đã từng gặp được?""Đúng vậy".Ôn Hiến Chi nói thẳng: "Trước đó ta cùng với sư tôn gặp được mấy di tích cổ, nhưng đều bị người ta lấy sạch đi hết rồi, ngay cả bàn ghế cũng không còn"."Nếu không phải sư tôn mắt sáng như sao, thấy được mấy chỗ khác biệt ở nơi đó, sợ rằng cả hành trình chúng ta đều không thu hoạch được gì".Dịch Vân Tiêu sau lưng Dịch Đại Sơn mở miệng nói: "Ý của ngươi là đã có người nhanh chân đến trước rồi?Bất chấp tất cả, dọn hết toàn bộ đi!""Ừm...", lúc này, các võ giả của thế lực khắp nơi đều liên tục kêu lên.Có vẻ lúc bọn họ đi vào trong đại điện cũng đều phát hiện như thế.Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khó coi.Niềm vui nỗi buồn lớn trong cuộc đời cũng chỉ như thế này thôi.Vốn cho rằng sẽ đến một nơi cất giấu bảo tàng, thế nhưng lại chẳng có gì cả.Suốt quãng đường đến đây, mọi người đã gặp không ít những vùng đất cổ quái, thánh thú kỳ dị hay những nơi nguy hiểm.Tổn thất rất nhiều người, nhưng lại kiếm được rất ít.
Chỉ là trong ánh mắt của hắn cũng hơi có vẻ kinh ngạc.
"Đi xem một chút!"
Hắn sải bước chân đi về phía từng tòa cung điện.
Lúc này, đám võ giả của các thế lực khắp nơi đã đi thẳng vào trong cung điện rồi.
Hàng ngàn hàng vạn võ giả lần lượt tản ra.
Người của Nhất Kiếm các, Thanh Minh, Võ Môn, Dịch Thiên Các, Thanh Tiêu Thiên cũng thi nhau tản ra xung quanh.
Đám người Tần Ninh đi đến trước một đại điện, mở cửa điện ra tiến vào trong, vừa nhìn một cái, mọi người đã vô cùng ngạc nhiên.
Trống rỗng! Ngoài mấy cây cột đá trong đại điện thì không còn vật gì khác nữa.
Vô cùng vắng vẻ.
Mọi người đều sững sờ tại chỗ.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Dịch Đại Sơn cũng là hiếu kỳ nói: "Ở đây... không có cái gì cả sao?"
"Cứ như lại bị lấy sạch đi rồi vậy".
Lại?
Nghe được Ôn Hiến Chi nói vậy, Dịch Đại Sơn hiếu kỳ nói: "Trước đó đã từng gặp được?"
"Đúng vậy".
Ôn Hiến Chi nói thẳng: "Trước đó ta cùng với sư tôn gặp được mấy di tích cổ, nhưng đều bị người ta lấy sạch đi hết rồi, ngay cả bàn ghế cũng không còn".
"Nếu không phải sư tôn mắt sáng như sao, thấy được mấy chỗ khác biệt ở nơi đó, sợ rằng cả hành trình chúng ta đều không thu hoạch được gì".
Dịch Vân Tiêu sau lưng Dịch Đại Sơn mở miệng nói: "Ý của ngươi là đã có người nhanh chân đến trước rồi?
Bất chấp tất cả, dọn hết toàn bộ đi!"
"Ừm...", lúc này, các võ giả của thế lực khắp nơi đều liên tục kêu lên.
Có vẻ lúc bọn họ đi vào trong đại điện cũng đều phát hiện như thế.
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khó coi.
Niềm vui nỗi buồn lớn trong cuộc đời cũng chỉ như thế này thôi.
Vốn cho rằng sẽ đến một nơi cất giấu bảo tàng, thế nhưng lại chẳng có gì cả.
Suốt quãng đường đến đây, mọi người đã gặp không ít những vùng đất cổ quái, thánh thú kỳ dị hay những nơi nguy hiểm.
Tổn thất rất nhiều người, nhưng lại kiếm được rất ít.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ là trong ánh mắt của hắn cũng hơi có vẻ kinh ngạc."Đi xem một chút!"Hắn sải bước chân đi về phía từng tòa cung điện.Lúc này, đám võ giả của các thế lực khắp nơi đã đi thẳng vào trong cung điện rồi.Hàng ngàn hàng vạn võ giả lần lượt tản ra.Người của Nhất Kiếm các, Thanh Minh, Võ Môn, Dịch Thiên Các, Thanh Tiêu Thiên cũng thi nhau tản ra xung quanh.Đám người Tần Ninh đi đến trước một đại điện, mở cửa điện ra tiến vào trong, vừa nhìn một cái, mọi người đã vô cùng ngạc nhiên.Trống rỗng! Ngoài mấy cây cột đá trong đại điện thì không còn vật gì khác nữa.Vô cùng vắng vẻ.Mọi người đều sững sờ tại chỗ."Chuyện gì xảy ra vậy?"Dịch Đại Sơn cũng là hiếu kỳ nói: "Ở đây... không có cái gì cả sao?""Cứ như lại bị lấy sạch đi rồi vậy".Lại?Nghe được Ôn Hiến Chi nói vậy, Dịch Đại Sơn hiếu kỳ nói: "Trước đó đã từng gặp được?""Đúng vậy".Ôn Hiến Chi nói thẳng: "Trước đó ta cùng với sư tôn gặp được mấy di tích cổ, nhưng đều bị người ta lấy sạch đi hết rồi, ngay cả bàn ghế cũng không còn"."Nếu không phải sư tôn mắt sáng như sao, thấy được mấy chỗ khác biệt ở nơi đó, sợ rằng cả hành trình chúng ta đều không thu hoạch được gì".Dịch Vân Tiêu sau lưng Dịch Đại Sơn mở miệng nói: "Ý của ngươi là đã có người nhanh chân đến trước rồi?Bất chấp tất cả, dọn hết toàn bộ đi!""Ừm...", lúc này, các võ giả của thế lực khắp nơi đều liên tục kêu lên.Có vẻ lúc bọn họ đi vào trong đại điện cũng đều phát hiện như thế.Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khó coi.Niềm vui nỗi buồn lớn trong cuộc đời cũng chỉ như thế này thôi.Vốn cho rằng sẽ đến một nơi cất giấu bảo tàng, thế nhưng lại chẳng có gì cả.Suốt quãng đường đến đây, mọi người đã gặp không ít những vùng đất cổ quái, thánh thú kỳ dị hay những nơi nguy hiểm.Tổn thất rất nhiều người, nhưng lại kiếm được rất ít.