“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5485: Thập đại thánh vực đều biết.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Hơn nữa ta chỉ nói cho Nam Hiên biết về nơi này, đồng thời dặn nó không được nói cho ai biết. Sự thần diệu của Biệt Thiên uyển rất hiếm gặp ở Hạ Tam Thiên”.Nghe vậy, Lý Huyền Đạo mới phản ứng lại: “Cho nên ngày đó, nhóm Thánh Đế trong Võ Môn trên thực tế đã bị nhốt lại ở Biệt Thiên uyển, nếu Nam Hiên sư huynh không xuất thủ thì họ sẽ không thể nào ra được”.“Không chỉ là không ra được, họ còn không hề biết Võ Môn đã xảy ra chuyện gì ấy chứ”.Lúc này, tất cả đều nhìn Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ lạ.Khá lắm, phong cấm toàn bộ Thánh Đế của mình.Diệp Nam Hiên coi như có rời khỏi Võ Môn, để lại một Thánh Đế ở bên ngoài chắc cũng chưa đến mức xảy ra chuyện này đâu?Diệp Nam Hiên lúc này lại thầm nói: “Sư tôn cũng biết nơi ấy mà chẳng vào xem là sao... Đâu phải tại con hết chứ...”“Thế là tại ta đúng không?”“Dạ không, dạ không”.Diệp Nam Hiên đỡ Tần Ninh, nói: “Sư tôn đại nhân, đồ nhi cũng không phải chỉ lo nhặt đồ đâu, con còn phát hiện ra một mật địa nữa”.Mật địa?Nghe vậy, ánh mắt Lý Huyền Đạo tỏa sáng như sao.Thời Thanh Trúc ở bên cạnh thấy thế cũng âm thầm để ý.Diệp Nam Hiên nói ngay: “Cách Thanh Nghệ cung khoảng mấy trăm dặm có một tế đàn được giấu trong một vùng núi, có thể là do Thanh Tiêu Đại Đế để lại. Còn Thanh Nghệ cung này dường như trước đó đã có chiến loạn, đã bị con vơ vét sạch sẽ cả rồi”.“Sư tôn, con dẫn người đi!”“Đi thôi!”Tần Ninh còn chưa nói gì thì Lý Huyền Đạo đã lập tức nói lớn.Biết được bản thân mình quá lố, Lý Huyền Đạo cười nói: “Ta... Ta vội đi tìm bảo vật quá...”Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên rồi nói: “Vậy thì đi thôi”.“Vâng!”Lúc này, võ giả Nhất Kiếm Các, Thanh Minh, Võ Môn, Dịch Thiên các và Thanh Tiêu Thiên lần lượt rời khỏi tháp cao, đi xuống dưới, động tĩnh cực lớn.Đoàn người Cửu Tinh các nhìn hướng Tần Ninh rời đi, Tinh Nhiễm Thiên yên lặng không nói.“Nhị các chủ, bên cạnh Tần Ninh có Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn, giờ lại có thêm Diệp Nam Hiên. Bốn người này đủ để nghiền ép mấy phương chúng ta, nếu thật sự gặp được thứ gì... chúng ta rất khó mà tranh giành với họ”.

“Hơn nữa ta chỉ nói cho Nam Hiên biết về nơi này, đồng thời dặn nó không được nói cho ai biết. Sự thần diệu của Biệt Thiên uyển rất hiếm gặp ở Hạ Tam Thiên”.

Nghe vậy, Lý Huyền Đạo mới phản ứng lại: “Cho nên ngày đó, nhóm Thánh Đế trong Võ Môn trên thực tế đã bị nhốt lại ở Biệt Thiên uyển, nếu Nam Hiên sư huynh không xuất thủ thì họ sẽ không thể nào ra được”.

“Không chỉ là không ra được, họ còn không hề biết Võ Môn đã xảy ra chuyện gì ấy chứ”.

Lúc này, tất cả đều nhìn Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ lạ.

Khá lắm, phong cấm toàn bộ Thánh Đế của mình.

Diệp Nam Hiên coi như có rời khỏi Võ Môn, để lại một Thánh Đế ở bên ngoài chắc cũng chưa đến mức xảy ra chuyện này đâu?

Diệp Nam Hiên lúc này lại thầm nói: “Sư tôn cũng biết nơi ấy mà chẳng vào xem là sao... Đâu phải tại con hết chứ...”

“Thế là tại ta đúng không?”

“Dạ không, dạ không”.

Diệp Nam Hiên đỡ Tần Ninh, nói: “Sư tôn đại nhân, đồ nhi cũng không phải chỉ lo nhặt đồ đâu, con còn phát hiện ra một mật địa nữa”.

Mật địa?

Nghe vậy, ánh mắt Lý Huyền Đạo tỏa sáng như sao.

Thời Thanh Trúc ở bên cạnh thấy thế cũng âm thầm để ý.

Diệp Nam Hiên nói ngay: “Cách Thanh Nghệ cung khoảng mấy trăm dặm có một tế đàn được giấu trong một vùng núi, có thể là do Thanh Tiêu Đại Đế để lại. Còn Thanh Nghệ cung này dường như trước đó đã có chiến loạn, đã bị con vơ vét sạch sẽ cả rồi”.

“Sư tôn, con dẫn người đi!”

“Đi thôi!”

Tần Ninh còn chưa nói gì thì Lý Huyền Đạo đã lập tức nói lớn.

Biết được bản thân mình quá lố, Lý Huyền Đạo cười nói: “Ta... Ta vội đi tìm bảo vật quá...”

Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên rồi nói: “Vậy thì đi thôi”.

“Vâng!”

Lúc này, võ giả Nhất Kiếm Các, Thanh Minh, Võ Môn, Dịch Thiên các và Thanh Tiêu Thiên lần lượt rời khỏi tháp cao, đi xuống dưới, động tĩnh cực lớn.

Đoàn người Cửu Tinh các nhìn hướng Tần Ninh rời đi, Tinh Nhiễm Thiên yên lặng không nói.

“Nhị các chủ, bên cạnh Tần Ninh có Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn, giờ lại có thêm Diệp Nam Hiên. Bốn người này đủ để nghiền ép mấy phương chúng ta, nếu thật sự gặp được thứ gì... chúng ta rất khó mà tranh giành với họ”.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Hơn nữa ta chỉ nói cho Nam Hiên biết về nơi này, đồng thời dặn nó không được nói cho ai biết. Sự thần diệu của Biệt Thiên uyển rất hiếm gặp ở Hạ Tam Thiên”.Nghe vậy, Lý Huyền Đạo mới phản ứng lại: “Cho nên ngày đó, nhóm Thánh Đế trong Võ Môn trên thực tế đã bị nhốt lại ở Biệt Thiên uyển, nếu Nam Hiên sư huynh không xuất thủ thì họ sẽ không thể nào ra được”.“Không chỉ là không ra được, họ còn không hề biết Võ Môn đã xảy ra chuyện gì ấy chứ”.Lúc này, tất cả đều nhìn Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ lạ.Khá lắm, phong cấm toàn bộ Thánh Đế của mình.Diệp Nam Hiên coi như có rời khỏi Võ Môn, để lại một Thánh Đế ở bên ngoài chắc cũng chưa đến mức xảy ra chuyện này đâu?Diệp Nam Hiên lúc này lại thầm nói: “Sư tôn cũng biết nơi ấy mà chẳng vào xem là sao... Đâu phải tại con hết chứ...”“Thế là tại ta đúng không?”“Dạ không, dạ không”.Diệp Nam Hiên đỡ Tần Ninh, nói: “Sư tôn đại nhân, đồ nhi cũng không phải chỉ lo nhặt đồ đâu, con còn phát hiện ra một mật địa nữa”.Mật địa?Nghe vậy, ánh mắt Lý Huyền Đạo tỏa sáng như sao.Thời Thanh Trúc ở bên cạnh thấy thế cũng âm thầm để ý.Diệp Nam Hiên nói ngay: “Cách Thanh Nghệ cung khoảng mấy trăm dặm có một tế đàn được giấu trong một vùng núi, có thể là do Thanh Tiêu Đại Đế để lại. Còn Thanh Nghệ cung này dường như trước đó đã có chiến loạn, đã bị con vơ vét sạch sẽ cả rồi”.“Sư tôn, con dẫn người đi!”“Đi thôi!”Tần Ninh còn chưa nói gì thì Lý Huyền Đạo đã lập tức nói lớn.Biết được bản thân mình quá lố, Lý Huyền Đạo cười nói: “Ta... Ta vội đi tìm bảo vật quá...”Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên rồi nói: “Vậy thì đi thôi”.“Vâng!”Lúc này, võ giả Nhất Kiếm Các, Thanh Minh, Võ Môn, Dịch Thiên các và Thanh Tiêu Thiên lần lượt rời khỏi tháp cao, đi xuống dưới, động tĩnh cực lớn.Đoàn người Cửu Tinh các nhìn hướng Tần Ninh rời đi, Tinh Nhiễm Thiên yên lặng không nói.“Nhị các chủ, bên cạnh Tần Ninh có Lý Huyền Đạo, Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn, giờ lại có thêm Diệp Nam Hiên. Bốn người này đủ để nghiền ép mấy phương chúng ta, nếu thật sự gặp được thứ gì... chúng ta rất khó mà tranh giành với họ”.

Chương 5485: Thập đại thánh vực đều biết.