“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5492: "Cung Thanh Đế!"  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cung Thanh Đế trước đó nhìn thấy đâu?Đột nhiên cung điện bay lên không, ánh sáng xung quanh cũng dần dần ảm đạm hẳn đi, cửa cung đại điện chợt mở, phát ra một tiếng cổ xưa nặng nề.Tần Ninh vững vàng rơi xuống.Mà bốn vị Thánh Đế lại hơi có vẻ mỏi mệt tụ tập lại với nhau."Không dễ dàng lắm nhỉ?"Tần Ninh cười nói: "Cho dù là thánh trận sư bình thường, cho dù có nhìn ra được bức tranh điêu khắc thánh văn này, hiểu được nguyên lý bên trong, nhưng nếu như lấy thánh văn phá vỡ thì cũng sẽ bị sức mạnh của thánh văn trực tiếp giết chết"."Người lập ra phong ấn này rất thông minh".Diệp Nam Hiên cười nói: "Thông minh thì sao chứ?Còn không phải bị sư tôn người khám phá ra...", Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đều nhìn về phía Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ quái.Đấy! Thạch Cảm Đương thứ hai! Nịnh hót như thế đúng là quá vô sỉ."Đừng nịnh bợ nữa, đi vào xem thôi".Tần Ninh nói thẳng: "Tìm đường trước đã"."Rõ!"Diệp Nam Hiên không nói hai lời, lập tức cất bước đi về phía cửa cung muốn tìm tòi hư thực, đây chính là thời khắc để mình thể hiện bản lĩnh.Lúc này, Diệp Nam Hiên sải bước ra, trực tiếp chạy tới chỗ cửa cung.Tần Ninh lại chầm chậm lui ra phía sau mấy bước.Lý Huyền Đạo thấy cảnh này liền biến sắc, cũng vội vàng lùi lại một chút.Ầm... Ngay sau đó, một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên bên trong cửa cung.Ai nấy cũng đều giật mình kêu lên.Mấy người Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn vội vàng tạo ra một màn ánh sáng để bảo vệ đám người xung quanh.Mà giờ phút này, một bóng người lại bị đánh bay từ trong cửa cung ra.Nhìn kỹ lại, đó chính là Diệp Nam Hiên.Bộ quần áo màu mực của Diệp Nam Hiên đã biến thành màu đen xám, mái tóc dài lộn xộn, loạng choạng ngã xuống đất, nhìn cả người hắn ta vô cùng chật vật.Thấy cảnh này, Tần Ninh liền đi ra nói: "Được rồi, có thể vào!"Nói xong liền dẫn đám người đi vào trong cửa cung."Sư phụ...", Diệp Nam Hiên đau lòng hô: "Người lừa con!"Rất rõ ràng, Tần Ninh đã nhìn ra bên trong cửa cung này còn có một cơ quan, nhưng cũng không phá giải nó mà lại bảo mình đi hứng chịu, rõ ràng là đang trả thù mà.

Cung Thanh Đế trước đó nhìn thấy đâu?

Đột nhiên cung điện bay lên không, ánh sáng xung quanh cũng dần dần ảm đạm hẳn đi, cửa cung đại điện chợt mở, phát ra một tiếng cổ xưa nặng nề.

Tần Ninh vững vàng rơi xuống.

Mà bốn vị Thánh Đế lại hơi có vẻ mỏi mệt tụ tập lại với nhau.

"Không dễ dàng lắm nhỉ?"

Tần Ninh cười nói: "Cho dù là thánh trận sư bình thường, cho dù có nhìn ra được bức tranh điêu khắc thánh văn này, hiểu được nguyên lý bên trong, nhưng nếu như lấy thánh văn phá vỡ thì cũng sẽ bị sức mạnh của thánh văn trực tiếp giết chết".

"Người lập ra phong ấn này rất thông minh".

Diệp Nam Hiên cười nói: "Thông minh thì sao chứ?

Còn không phải bị sư tôn người khám phá ra...", Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đều nhìn về phía Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ quái.

Đấy! Thạch Cảm Đương thứ hai! Nịnh hót như thế đúng là quá vô sỉ.

"Đừng nịnh bợ nữa, đi vào xem thôi".

Tần Ninh nói thẳng: "Tìm đường trước đã".

"Rõ!"

Diệp Nam Hiên không nói hai lời, lập tức cất bước đi về phía cửa cung muốn tìm tòi hư thực, đây chính là thời khắc để mình thể hiện bản lĩnh.

Lúc này, Diệp Nam Hiên sải bước ra, trực tiếp chạy tới chỗ cửa cung.

Tần Ninh lại chầm chậm lui ra phía sau mấy bước.

Lý Huyền Đạo thấy cảnh này liền biến sắc, cũng vội vàng lùi lại một chút.

Ầm... Ngay sau đó, một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên bên trong cửa cung.

Ai nấy cũng đều giật mình kêu lên.

Mấy người Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn vội vàng tạo ra một màn ánh sáng để bảo vệ đám người xung quanh.

Mà giờ phút này, một bóng người lại bị đánh bay từ trong cửa cung ra.

Nhìn kỹ lại, đó chính là Diệp Nam Hiên.

Bộ quần áo màu mực của Diệp Nam Hiên đã biến thành màu đen xám, mái tóc dài lộn xộn, loạng choạng ngã xuống đất, nhìn cả người hắn ta vô cùng chật vật.

Thấy cảnh này, Tần Ninh liền đi ra nói: "Được rồi, có thể vào!"

Nói xong liền dẫn đám người đi vào trong cửa cung.

"Sư phụ...", Diệp Nam Hiên đau lòng hô: "Người lừa con!"

Rất rõ ràng, Tần Ninh đã nhìn ra bên trong cửa cung này còn có một cơ quan, nhưng cũng không phá giải nó mà lại bảo mình đi hứng chịu, rõ ràng là đang trả thù mà.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cung Thanh Đế trước đó nhìn thấy đâu?Đột nhiên cung điện bay lên không, ánh sáng xung quanh cũng dần dần ảm đạm hẳn đi, cửa cung đại điện chợt mở, phát ra một tiếng cổ xưa nặng nề.Tần Ninh vững vàng rơi xuống.Mà bốn vị Thánh Đế lại hơi có vẻ mỏi mệt tụ tập lại với nhau."Không dễ dàng lắm nhỉ?"Tần Ninh cười nói: "Cho dù là thánh trận sư bình thường, cho dù có nhìn ra được bức tranh điêu khắc thánh văn này, hiểu được nguyên lý bên trong, nhưng nếu như lấy thánh văn phá vỡ thì cũng sẽ bị sức mạnh của thánh văn trực tiếp giết chết"."Người lập ra phong ấn này rất thông minh".Diệp Nam Hiên cười nói: "Thông minh thì sao chứ?Còn không phải bị sư tôn người khám phá ra...", Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đều nhìn về phía Diệp Nam Hiên bằng ánh mắt kỳ quái.Đấy! Thạch Cảm Đương thứ hai! Nịnh hót như thế đúng là quá vô sỉ."Đừng nịnh bợ nữa, đi vào xem thôi".Tần Ninh nói thẳng: "Tìm đường trước đã"."Rõ!"Diệp Nam Hiên không nói hai lời, lập tức cất bước đi về phía cửa cung muốn tìm tòi hư thực, đây chính là thời khắc để mình thể hiện bản lĩnh.Lúc này, Diệp Nam Hiên sải bước ra, trực tiếp chạy tới chỗ cửa cung.Tần Ninh lại chầm chậm lui ra phía sau mấy bước.Lý Huyền Đạo thấy cảnh này liền biến sắc, cũng vội vàng lùi lại một chút.Ầm... Ngay sau đó, một tiếng nổ chấn động trời đất vang lên bên trong cửa cung.Ai nấy cũng đều giật mình kêu lên.Mấy người Thời Thanh Trúc, Dịch Đại Sơn vội vàng tạo ra một màn ánh sáng để bảo vệ đám người xung quanh.Mà giờ phút này, một bóng người lại bị đánh bay từ trong cửa cung ra.Nhìn kỹ lại, đó chính là Diệp Nam Hiên.Bộ quần áo màu mực của Diệp Nam Hiên đã biến thành màu đen xám, mái tóc dài lộn xộn, loạng choạng ngã xuống đất, nhìn cả người hắn ta vô cùng chật vật.Thấy cảnh này, Tần Ninh liền đi ra nói: "Được rồi, có thể vào!"Nói xong liền dẫn đám người đi vào trong cửa cung."Sư phụ...", Diệp Nam Hiên đau lòng hô: "Người lừa con!"Rất rõ ràng, Tần Ninh đã nhìn ra bên trong cửa cung này còn có một cơ quan, nhưng cũng không phá giải nó mà lại bảo mình đi hứng chịu, rõ ràng là đang trả thù mà.

Chương 5492: "Cung Thanh Đế!"