“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5512: Liễu tiên sinh nói rất tự tin.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Phanh phanh phanh...Trong khoảnh khắc, ba cây giáo dài phá không mà ra.Tiếng phập vang lên, ba cây giáo dài xuyên qua người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương, ghim chặt cả ba xuống mặt đất, không nhúc nhích được.Liễu tiên sinh buông tay xuống, trực tiếp bước về phía Ôn Hiến Chi và Tần Ninh.Ôn Hiến Chi lúc này, ánh mắt hung ác, thần thái lạnh lùng.Thân thể to lớn của Thanh Hiên quanh quẩn trên mặt đất, đôi mắt cũng phóng ra ánh sáng xanh.Mà ngay tại lúc này, bóng dáng Dương Thanh Vân đột nhiên xuất hiện, Cửu Phong Thánh Thương đâm ra.Nhưng Liễu tiên sinh nắm chặt tay, Cửu Phong Thánh Thương bị chặn lại, Dương Thanh Vân cũng bị ngừng lại giữa không trung.“Ngươi muốn chết thì bản tọa cũng cho ngươi toại nguyện”.Liễu tiên sinh lạnh nhạt nói, Cửu Phong Thánh Thương đổi hướng, nhằm lại vào Dương Thanh Vân.Liễu tiên sinh cong ngón búng ra, đầu thương trong nháy mắt phá toái hư không, đâm vào Dương Thanh Vân.Bành... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.“Đại sư huynh”.“Thanh Vân”.Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và mấy người khác đều kinh hãi kêu lên.Ai cũng biết đệ tử mà Tần Ninh thiên vị nhất là Dương Thanh Vân.Nếu Dương Thanh Vân gặp chuyện, Tần Ninh sẽ phát điên.Máu tươi nổ tung.Liễu tiên sinh lại hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Ơ?”Lúc này, chỉ thấy Dương Thanh Vân ngã xuống đất, đầu bị trường thương đâm vỡ vụn một nửa, cả người đầm đìa máu.Nhưng lại không hề chết.Liễu tiên sinh kinh ngạc vô cùng.Lấy thực lực Thánh Đế viên mãn của y, đối phó Thánh Đế nhất hợp như Dương Thanh Vân là chuyện dễ như trở bàn tay.Nhưng Dương Thanh Vân lại năm lần bảy lượt trở về từ cõi chết trong tay y.
Phanh phanh phanh...
Trong khoảnh khắc, ba cây giáo dài phá không mà ra.
Tiếng phập vang lên, ba cây giáo dài xuyên qua người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương, ghim chặt cả ba xuống mặt đất, không nhúc nhích được.
Liễu tiên sinh buông tay xuống, trực tiếp bước về phía Ôn Hiến Chi và Tần Ninh.
Ôn Hiến Chi lúc này, ánh mắt hung ác, thần thái lạnh lùng.
Thân thể to lớn của Thanh Hiên quanh quẩn trên mặt đất, đôi mắt cũng phóng ra ánh sáng xanh.
Mà ngay tại lúc này, bóng dáng Dương Thanh Vân đột nhiên xuất hiện, Cửu Phong Thánh Thương đâm ra.
Nhưng Liễu tiên sinh nắm chặt tay, Cửu Phong Thánh Thương bị chặn lại, Dương Thanh Vân cũng bị ngừng lại giữa không trung.
“Ngươi muốn chết thì bản tọa cũng cho ngươi toại nguyện”.
Liễu tiên sinh lạnh nhạt nói, Cửu Phong Thánh Thương đổi hướng, nhằm lại vào Dương Thanh Vân.
Liễu tiên sinh cong ngón búng ra, đầu thương trong nháy mắt phá toái hư không, đâm vào Dương Thanh Vân.
Bành... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.
“Đại sư huynh”.
“Thanh Vân”.
Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và mấy người khác đều kinh hãi kêu lên.
Ai cũng biết đệ tử mà Tần Ninh thiên vị nhất là Dương Thanh Vân.
Nếu Dương Thanh Vân gặp chuyện, Tần Ninh sẽ phát điên.
Máu tươi nổ tung.
Liễu tiên sinh lại hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Ơ?”
Lúc này, chỉ thấy Dương Thanh Vân ngã xuống đất, đầu bị trường thương đâm vỡ vụn một nửa, cả người đầm đìa máu.
Nhưng lại không hề chết.
Liễu tiên sinh kinh ngạc vô cùng.
Lấy thực lực Thánh Đế viên mãn của y, đối phó Thánh Đế nhất hợp như Dương Thanh Vân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Dương Thanh Vân lại năm lần bảy lượt trở về từ cõi chết trong tay y.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Phanh phanh phanh...Trong khoảnh khắc, ba cây giáo dài phá không mà ra.Tiếng phập vang lên, ba cây giáo dài xuyên qua người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên và Thạch Cảm Đương, ghim chặt cả ba xuống mặt đất, không nhúc nhích được.Liễu tiên sinh buông tay xuống, trực tiếp bước về phía Ôn Hiến Chi và Tần Ninh.Ôn Hiến Chi lúc này, ánh mắt hung ác, thần thái lạnh lùng.Thân thể to lớn của Thanh Hiên quanh quẩn trên mặt đất, đôi mắt cũng phóng ra ánh sáng xanh.Mà ngay tại lúc này, bóng dáng Dương Thanh Vân đột nhiên xuất hiện, Cửu Phong Thánh Thương đâm ra.Nhưng Liễu tiên sinh nắm chặt tay, Cửu Phong Thánh Thương bị chặn lại, Dương Thanh Vân cũng bị ngừng lại giữa không trung.“Ngươi muốn chết thì bản tọa cũng cho ngươi toại nguyện”.Liễu tiên sinh lạnh nhạt nói, Cửu Phong Thánh Thương đổi hướng, nhằm lại vào Dương Thanh Vân.Liễu tiên sinh cong ngón búng ra, đầu thương trong nháy mắt phá toái hư không, đâm vào Dương Thanh Vân.Bành... Tiếng nổ trầm thấp vang lên.“Đại sư huynh”.“Thanh Vân”.Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và mấy người khác đều kinh hãi kêu lên.Ai cũng biết đệ tử mà Tần Ninh thiên vị nhất là Dương Thanh Vân.Nếu Dương Thanh Vân gặp chuyện, Tần Ninh sẽ phát điên.Máu tươi nổ tung.Liễu tiên sinh lại hơi sững sờ, kinh ngạc nói: “Ơ?”Lúc này, chỉ thấy Dương Thanh Vân ngã xuống đất, đầu bị trường thương đâm vỡ vụn một nửa, cả người đầm đìa máu.Nhưng lại không hề chết.Liễu tiên sinh kinh ngạc vô cùng.Lấy thực lực Thánh Đế viên mãn của y, đối phó Thánh Đế nhất hợp như Dương Thanh Vân là chuyện dễ như trở bàn tay.Nhưng Dương Thanh Vân lại năm lần bảy lượt trở về từ cõi chết trong tay y.