“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5518: “Kiếp sau cái gì, đời này còn chưa sống đủ cơ mà”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vô Khuyết Kiếm lúc này ngưng tụ ánh sáng, khiến cả đất trời đổi sắc.Ánh kiếm chiếu khắp bầu trời, tỏa ra xa vạn dặm.Mà lúc này, bên trong Vô Khuyết Kiếm ngưng tụ ra vô số kiếm khí.Hàng ngàn hàng vạn kiếm khí lấp lóe khắp trời đất.Kiếm khí khủng bố gần như muốn bao trùm cả không gian.Những kiếm khí này đan xen nha, sau đó kết nối thành một chữ trên trời.Kiếm!Chữ “kiếm” cao vạn trượng, xuất hiện sừng sững trên bầu trời.Mà khi chữ “kiếm” ngưng tụ ra, chỉ trong giây lát nó đã rơi xuống bên trong Vô Khuyết Kiếm.Ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm dần thu lại.Mà lúc này, khi ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm đang tan biến dần thì một bóng người lại từ trong kiếm đi ra.Không sai.Một bóng người đi ra từ trong thanh kiếm.Một người đang sống sờ sờ.Một thân áo dài bó màu đen, tóc đen dài buộc cao, gương mặt phóng khoáng ngông nghênh, trên trán lộ ra mấy phần khí khái hào hùng, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng.Như một cây quỳnh đứng giữa non xanh nước biếc, tận hưởng tinh hoa thiên địa.Là mỹ ngọc Côn Luân, góc nhỏ Đông Nam, là màu sắc tươi đẹp chiếu khắp đất trời.Dáng người thon dài đi ra từ trong trường kiếm, như tử thần giáng thế, khiến người ta cảm giác như là thiên địa tỏa linh.“Sư... phụ...”Lúc này, cả người Lý Huyền Đạo hoàn toàn sững sờ.“Thanh Vân... Kiếm Đế...”Mà cùng lúc đó, nhóm Thánh Tôn, Thánh Đế của thập đại thánh vực đều lần lượt nhìn sang, ánh mắt vừa kinh hãi vừa không dám tin.Người thanh niên này không phải Thanh Vân Kiếm Đế thì còn là ai nữa?Nhưng... Nhưng... Sao có thể?Chuyển thế của Thanh Vân Kiếm Đế đang ở đây, vậy tại sao Thanh Vân Kiếm Đế lại xuất hiện được?Trong nháy mắt, giao chiến dừng lại.
Vô Khuyết Kiếm lúc này ngưng tụ ánh sáng, khiến cả đất trời đổi sắc.
Ánh kiếm chiếu khắp bầu trời, tỏa ra xa vạn dặm.
Mà lúc này, bên trong Vô Khuyết Kiếm ngưng tụ ra vô số kiếm khí.
Hàng ngàn hàng vạn kiếm khí lấp lóe khắp trời đất.
Kiếm khí khủng bố gần như muốn bao trùm cả không gian.
Những kiếm khí này đan xen nha, sau đó kết nối thành một chữ trên trời.
Kiếm!
Chữ “kiếm” cao vạn trượng, xuất hiện sừng sững trên bầu trời.
Mà khi chữ “kiếm” ngưng tụ ra, chỉ trong giây lát nó đã rơi xuống bên trong Vô Khuyết Kiếm.
Ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm dần thu lại.
Mà lúc này, khi ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm đang tan biến dần thì một bóng người lại từ trong kiếm đi ra.
Không sai.
Một bóng người đi ra từ trong thanh kiếm.
Một người đang sống sờ sờ.
Một thân áo dài bó màu đen, tóc đen dài buộc cao, gương mặt phóng khoáng ngông nghênh, trên trán lộ ra mấy phần khí khái hào hùng, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng.
Như một cây quỳnh đứng giữa non xanh nước biếc, tận hưởng tinh hoa thiên địa.
Là mỹ ngọc Côn Luân, góc nhỏ Đông Nam, là màu sắc tươi đẹp chiếu khắp đất trời.
Dáng người thon dài đi ra từ trong trường kiếm, như tử thần giáng thế, khiến người ta cảm giác như là thiên địa tỏa linh.
“Sư... phụ...”
Lúc này, cả người Lý Huyền Đạo hoàn toàn sững sờ.
“Thanh Vân... Kiếm Đế...”
Mà cùng lúc đó, nhóm Thánh Tôn, Thánh Đế của thập đại thánh vực đều lần lượt nhìn sang, ánh mắt vừa kinh hãi vừa không dám tin.
Người thanh niên này không phải Thanh Vân Kiếm Đế thì còn là ai nữa?
Nhưng... Nhưng... Sao có thể?
Chuyển thế của Thanh Vân Kiếm Đế đang ở đây, vậy tại sao Thanh Vân Kiếm Đế lại xuất hiện được?
Trong nháy mắt, giao chiến dừng lại.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vô Khuyết Kiếm lúc này ngưng tụ ánh sáng, khiến cả đất trời đổi sắc.Ánh kiếm chiếu khắp bầu trời, tỏa ra xa vạn dặm.Mà lúc này, bên trong Vô Khuyết Kiếm ngưng tụ ra vô số kiếm khí.Hàng ngàn hàng vạn kiếm khí lấp lóe khắp trời đất.Kiếm khí khủng bố gần như muốn bao trùm cả không gian.Những kiếm khí này đan xen nha, sau đó kết nối thành một chữ trên trời.Kiếm!Chữ “kiếm” cao vạn trượng, xuất hiện sừng sững trên bầu trời.Mà khi chữ “kiếm” ngưng tụ ra, chỉ trong giây lát nó đã rơi xuống bên trong Vô Khuyết Kiếm.Ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm dần thu lại.Mà lúc này, khi ánh sáng của Vô Khuyết Kiếm đang tan biến dần thì một bóng người lại từ trong kiếm đi ra.Không sai.Một bóng người đi ra từ trong thanh kiếm.Một người đang sống sờ sờ.Một thân áo dài bó màu đen, tóc đen dài buộc cao, gương mặt phóng khoáng ngông nghênh, trên trán lộ ra mấy phần khí khái hào hùng, ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng.Như một cây quỳnh đứng giữa non xanh nước biếc, tận hưởng tinh hoa thiên địa.Là mỹ ngọc Côn Luân, góc nhỏ Đông Nam, là màu sắc tươi đẹp chiếu khắp đất trời.Dáng người thon dài đi ra từ trong trường kiếm, như tử thần giáng thế, khiến người ta cảm giác như là thiên địa tỏa linh.“Sư... phụ...”Lúc này, cả người Lý Huyền Đạo hoàn toàn sững sờ.“Thanh Vân... Kiếm Đế...”Mà cùng lúc đó, nhóm Thánh Tôn, Thánh Đế của thập đại thánh vực đều lần lượt nhìn sang, ánh mắt vừa kinh hãi vừa không dám tin.Người thanh niên này không phải Thanh Vân Kiếm Đế thì còn là ai nữa?Nhưng... Nhưng... Sao có thể?Chuyển thế của Thanh Vân Kiếm Đế đang ở đây, vậy tại sao Thanh Vân Kiếm Đế lại xuất hiện được?Trong nháy mắt, giao chiến dừng lại.