“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5557: Sao tên khốn này lại làm được như thế!  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trận chiến này khiến trong lòng Tô Tỉ vô cùng uất ức.Vốn cho rằng sẽ là một trận chiến như thế chẻ tre, nhưng đến bây giờ đã bị Tần Ninh phá hư nhiều lần, khiến hắn ta rơi vào thế bị động nhiều lần.Tần Ninh đưa mắt nhìn Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, không nói gì thêm.Ôn Hiến Chi đã mất đi Thanh Hiên, hắn không muốn hôm nay người bên cạnh mình lại mất đi nữa."Bảo vệ tốt chính mình".Tần Ninh nhìn về phía hai người, cuối cùng vẫn mở miệng.Lý Huyền Đạo gật đầu.Lúc này Thời Thanh Trúc cũng là nhìn về phía Tần Ninh, ân cần nói: "Chàng... cẩn thận...", "Ừm".Tần Ninh nhìn Thanh Trúc, khẽ mỉm cười nói: "Trận chiến ngày hôm nay kết thúc, ta đưa cô đến chỗ ta cất rượu cổ năm đó, chúng ta cùng uống!"Nghe thấy lời này, đôi mắt của Thời Thanh Trúc sáng lên, vui vẻ nói: "Được".Rượu cổ! Năm đó nàng và Tần Ninh kết bạn xông xáo khắp nơi, từng tìm được hai vò rượu ngon trong di tích cổ ở một tòa thành nhỏ trong Thanh Tiêu Thiên.Chỉ là lúc ấy hai người đã ước định để ngày sau cùng uống, cho nên hai vò rượu ngon đó đã được cất đi.Tần Ninh từng nói uống rượu ngon trước hoa dưới trăng, trong lòng có giai nhân mới là thú vui của đời này.Trong lòng Thời Thanh Trúc lập tức vô cùng kích động.Mà giờ phút này, Tô Tỉ lại hờ hững nói: "Bây giờ nói chuyện yêu đương không khỏi quá sớm".Tần Ninh cười: "Không sớm đâu!"Lúc này, bóng voi đầy trời chồng chất lên nhau, có thể gọi là kinh khủng.Trong lòng Tô Tỉ cũng đã trầm xuống."Diệp Chi Vấn, nếu ngươi không giúp ta, kế hoạch của mọi người đều là công dã tràng".Tô Tỉ đứng giữa không trung, hướng mặt ra xung quanh, khẽ nói: "Muốn xem náo nhiệt, yên ổn hưởng thụ kết quả, không khỏi quá đơn giản rồi".Bây giờ trong lòng Tô Tỉ cũng vô cùng lo lắng.Rốt cuộc giới hạn của Tần Ninh là thế nào, hắn ta không biết.Nhỡ may chết ở chỗ này, vậy mấy chục vạn năm chờ đợi cuối cùng đều thành công dã tràng cả, đó sẽ là một chuyện vô cùng hối hận.Chỉ là Tô Tỉ vừa nói xong, xung quanh lại không có ai trả lời.

Trận chiến này khiến trong lòng Tô Tỉ vô cùng uất ức.

Vốn cho rằng sẽ là một trận chiến như thế chẻ tre, nhưng đến bây giờ đã bị Tần Ninh phá hư nhiều lần, khiến hắn ta rơi vào thế bị động nhiều lần.

Tần Ninh đưa mắt nhìn Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, không nói gì thêm.

Ôn Hiến Chi đã mất đi Thanh Hiên, hắn không muốn hôm nay người bên cạnh mình lại mất đi nữa.

"Bảo vệ tốt chính mình".

Tần Ninh nhìn về phía hai người, cuối cùng vẫn mở miệng.

Lý Huyền Đạo gật đầu.

Lúc này Thời Thanh Trúc cũng là nhìn về phía Tần Ninh, ân cần nói: "Chàng... cẩn thận...", "Ừm".

Tần Ninh nhìn Thanh Trúc, khẽ mỉm cười nói: "Trận chiến ngày hôm nay kết thúc, ta đưa cô đến chỗ ta cất rượu cổ năm đó, chúng ta cùng uống!"

Nghe thấy lời này, đôi mắt của Thời Thanh Trúc sáng lên, vui vẻ nói: "Được".

Rượu cổ! Năm đó nàng và Tần Ninh kết bạn xông xáo khắp nơi, từng tìm được hai vò rượu ngon trong di tích cổ ở một tòa thành nhỏ trong Thanh Tiêu Thiên.

Chỉ là lúc ấy hai người đã ước định để ngày sau cùng uống, cho nên hai vò rượu ngon đó đã được cất đi.

Tần Ninh từng nói uống rượu ngon trước hoa dưới trăng, trong lòng có giai nhân mới là thú vui của đời này.

Trong lòng Thời Thanh Trúc lập tức vô cùng kích động.

Mà giờ phút này, Tô Tỉ lại hờ hững nói: "Bây giờ nói chuyện yêu đương không khỏi quá sớm".

Tần Ninh cười: "Không sớm đâu!"

Lúc này, bóng voi đầy trời chồng chất lên nhau, có thể gọi là kinh khủng.

Trong lòng Tô Tỉ cũng đã trầm xuống.

"Diệp Chi Vấn, nếu ngươi không giúp ta, kế hoạch của mọi người đều là công dã tràng".

Tô Tỉ đứng giữa không trung, hướng mặt ra xung quanh, khẽ nói: "Muốn xem náo nhiệt, yên ổn hưởng thụ kết quả, không khỏi quá đơn giản rồi".

Bây giờ trong lòng Tô Tỉ cũng vô cùng lo lắng.

Rốt cuộc giới hạn của Tần Ninh là thế nào, hắn ta không biết.

Nhỡ may chết ở chỗ này, vậy mấy chục vạn năm chờ đợi cuối cùng đều thành công dã tràng cả, đó sẽ là một chuyện vô cùng hối hận.

Chỉ là Tô Tỉ vừa nói xong, xung quanh lại không có ai trả lời.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trận chiến này khiến trong lòng Tô Tỉ vô cùng uất ức.Vốn cho rằng sẽ là một trận chiến như thế chẻ tre, nhưng đến bây giờ đã bị Tần Ninh phá hư nhiều lần, khiến hắn ta rơi vào thế bị động nhiều lần.Tần Ninh đưa mắt nhìn Thời Thanh Trúc và Lý Huyền Đạo, không nói gì thêm.Ôn Hiến Chi đã mất đi Thanh Hiên, hắn không muốn hôm nay người bên cạnh mình lại mất đi nữa."Bảo vệ tốt chính mình".Tần Ninh nhìn về phía hai người, cuối cùng vẫn mở miệng.Lý Huyền Đạo gật đầu.Lúc này Thời Thanh Trúc cũng là nhìn về phía Tần Ninh, ân cần nói: "Chàng... cẩn thận...", "Ừm".Tần Ninh nhìn Thanh Trúc, khẽ mỉm cười nói: "Trận chiến ngày hôm nay kết thúc, ta đưa cô đến chỗ ta cất rượu cổ năm đó, chúng ta cùng uống!"Nghe thấy lời này, đôi mắt của Thời Thanh Trúc sáng lên, vui vẻ nói: "Được".Rượu cổ! Năm đó nàng và Tần Ninh kết bạn xông xáo khắp nơi, từng tìm được hai vò rượu ngon trong di tích cổ ở một tòa thành nhỏ trong Thanh Tiêu Thiên.Chỉ là lúc ấy hai người đã ước định để ngày sau cùng uống, cho nên hai vò rượu ngon đó đã được cất đi.Tần Ninh từng nói uống rượu ngon trước hoa dưới trăng, trong lòng có giai nhân mới là thú vui của đời này.Trong lòng Thời Thanh Trúc lập tức vô cùng kích động.Mà giờ phút này, Tô Tỉ lại hờ hững nói: "Bây giờ nói chuyện yêu đương không khỏi quá sớm".Tần Ninh cười: "Không sớm đâu!"Lúc này, bóng voi đầy trời chồng chất lên nhau, có thể gọi là kinh khủng.Trong lòng Tô Tỉ cũng đã trầm xuống."Diệp Chi Vấn, nếu ngươi không giúp ta, kế hoạch của mọi người đều là công dã tràng".Tô Tỉ đứng giữa không trung, hướng mặt ra xung quanh, khẽ nói: "Muốn xem náo nhiệt, yên ổn hưởng thụ kết quả, không khỏi quá đơn giản rồi".Bây giờ trong lòng Tô Tỉ cũng vô cùng lo lắng.Rốt cuộc giới hạn của Tần Ninh là thế nào, hắn ta không biết.Nhỡ may chết ở chỗ này, vậy mấy chục vạn năm chờ đợi cuối cùng đều thành công dã tràng cả, đó sẽ là một chuyện vô cùng hối hận.Chỉ là Tô Tỉ vừa nói xong, xung quanh lại không có ai trả lời.

Chương 5557: Sao tên khốn này lại làm được như thế!