“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5570: Hắn quả thực không có cách nào.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mục Vân trở nên kỳ lạ."Tên nhóc này, con dám cò kè mặc cả với ta à?"Mục Vân mắn: "Tình cảm giữa ta với mẹ con vững chãi như đá, trong ngàn vạn đôi tình nhân khó kiếm được một, con có thể so với ta được chắc?""Lời này của cha có ý là tình nghĩa giữa cha và tám người mẹ khác không bền bỉ như đá được hả?"Tần Ninh phản bác đáp lại."Tên nhóc này, con đang uy hϊế͙p͙ ta đấy à?Tần Ninh đáp ngay: "Con nào dám, con chỉ hy vọng cha chìa tay ra cứu giúp mà thôi".Mục Vân nghe vậy, vô cùng tức giận nói: "Năm đó Lục Thanh Phong dạy con cái gì rồi hả, con là đồ rùa rụt cổ!""Con là rùa rụt cổ thì cha cũng là rùa rụt cổ già!""...", Tần Ninh được nước nói thêm: "Năm xưa, sư phụ bảo con giống cha như đúc, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, không dạy được con trai Mục Vân"."Nhảm nhí! Mỗi đứa con của ta đều là thiên kiêu! Con của Lục Thanh Phong mới là...", nói xong, Mục Vân nhìn về phía Tần Ninh, quát lớn: "Con có biết cha mình hiện tại đang làm gì không hả?Cả ngày bị người khác đuổi giết, né đông né tây trốn địch, ta vẫn luôn đợi con san sẻ gánh nặng cho ta, giờ thì hay lắm, còn tìm thêm phiền phức cho ta nữa nhỉ?"Lúc này, Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Chẳng phải năm xưa, cha suốt ngày bị người ta đuổi đánh thành thói quen rồi sao...", những năm đầu đời, khi cha chưa phải là Thần Đế, ông đã bị dòng dõi Đế tộc đuổi giết khắp nơi khắp chốn sao, thuở ấy, nếu không có ông nội che chở thì cha đã sớm đi đời nhà ma rồi."Con đang nói cái gì đó?""Cha...", Tần Ninh nói tiếp: "Cha mau cứu nàng ấy đi!"Tần Ninh biết mình thành công rồi! Bậc cha mẹ trong thiên hạ này đều yêu thương con cái của mình.Cha không thể nào trơ mắt nhìn hắn chết được.Tuy nói lần này hắn hơi xúc động, thế nhưng hắn không thể đứng nhìn Thời Thanh Trúc ra đi.Có vài người, một khi mất đi, ta mới biết được không thể thiếu vắng người đó.Hắn sẽ làm hết tất cả mọi thứ để bù đắp lại.Thấy quyết tâm ấy, Mục Vân ngồi xổm xuống, nhìn vào thi thể của Thời Thanh Trúc rồi nói: "Ba hồn bảy phách đã tán loạn, người đã chết rồi!""Nơi này là Hạ Tam Thiên, mặc dù thánh giả tu luyện ra hồn phách được, nhưng hồn phách không thể nào mạnh mẽ như Tiên Nhân, Thần Nhân được, ba hồn bảy phách đã tán loạn thì phải chết".
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mục Vân trở nên kỳ lạ.
"Tên nhóc này, con dám cò kè mặc cả với ta à?"
Mục Vân mắn: "Tình cảm giữa ta với mẹ con vững chãi như đá, trong ngàn vạn đôi tình nhân khó kiếm được một, con có thể so với ta được chắc?"
"Lời này của cha có ý là tình nghĩa giữa cha và tám người mẹ khác không bền bỉ như đá được hả?"
Tần Ninh phản bác đáp lại.
"Tên nhóc này, con đang uy hϊế͙p͙ ta đấy à?
Tần Ninh đáp ngay: "Con nào dám, con chỉ hy vọng cha chìa tay ra cứu giúp mà thôi".
Mục Vân nghe vậy, vô cùng tức giận nói: "Năm đó Lục Thanh Phong dạy con cái gì rồi hả, con là đồ rùa rụt cổ!"
"Con là rùa rụt cổ thì cha cũng là rùa rụt cổ già!"
"...", Tần Ninh được nước nói thêm: "Năm xưa, sư phụ bảo con giống cha như đúc, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, không dạy được con trai Mục Vân".
"Nhảm nhí! Mỗi đứa con của ta đều là thiên kiêu! Con của Lục Thanh Phong mới là...", nói xong, Mục Vân nhìn về phía Tần Ninh, quát lớn: "Con có biết cha mình hiện tại đang làm gì không hả?
Cả ngày bị người khác đuổi giết, né đông né tây trốn địch, ta vẫn luôn đợi con san sẻ gánh nặng cho ta, giờ thì hay lắm, còn tìm thêm phiền phức cho ta nữa nhỉ?"
Lúc này, Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Chẳng phải năm xưa, cha suốt ngày bị người ta đuổi đánh thành thói quen rồi sao...", những năm đầu đời, khi cha chưa phải là Thần Đế, ông đã bị dòng dõi Đế tộc đuổi giết khắp nơi khắp chốn sao, thuở ấy, nếu không có ông nội che chở thì cha đã sớm đi đời nhà ma rồi.
"Con đang nói cái gì đó?"
"Cha...", Tần Ninh nói tiếp: "Cha mau cứu nàng ấy đi!"
Tần Ninh biết mình thành công rồi! Bậc cha mẹ trong thiên hạ này đều yêu thương con cái của mình.
Cha không thể nào trơ mắt nhìn hắn chết được.
Tuy nói lần này hắn hơi xúc động, thế nhưng hắn không thể đứng nhìn Thời Thanh Trúc ra đi.
Có vài người, một khi mất đi, ta mới biết được không thể thiếu vắng người đó.
Hắn sẽ làm hết tất cả mọi thứ để bù đắp lại.
Thấy quyết tâm ấy, Mục Vân ngồi xổm xuống, nhìn vào thi thể của Thời Thanh Trúc rồi nói: "Ba hồn bảy phách đã tán loạn, người đã chết rồi!"
"Nơi này là Hạ Tam Thiên, mặc dù thánh giả tu luyện ra hồn phách được, nhưng hồn phách không thể nào mạnh mẽ như Tiên Nhân, Thần Nhân được, ba hồn bảy phách đã tán loạn thì phải chết".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mục Vân trở nên kỳ lạ."Tên nhóc này, con dám cò kè mặc cả với ta à?"Mục Vân mắn: "Tình cảm giữa ta với mẹ con vững chãi như đá, trong ngàn vạn đôi tình nhân khó kiếm được một, con có thể so với ta được chắc?""Lời này của cha có ý là tình nghĩa giữa cha và tám người mẹ khác không bền bỉ như đá được hả?"Tần Ninh phản bác đáp lại."Tên nhóc này, con đang uy hϊế͙p͙ ta đấy à?Tần Ninh đáp ngay: "Con nào dám, con chỉ hy vọng cha chìa tay ra cứu giúp mà thôi".Mục Vân nghe vậy, vô cùng tức giận nói: "Năm đó Lục Thanh Phong dạy con cái gì rồi hả, con là đồ rùa rụt cổ!""Con là rùa rụt cổ thì cha cũng là rùa rụt cổ già!""...", Tần Ninh được nước nói thêm: "Năm xưa, sư phụ bảo con giống cha như đúc, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, không dạy được con trai Mục Vân"."Nhảm nhí! Mỗi đứa con của ta đều là thiên kiêu! Con của Lục Thanh Phong mới là...", nói xong, Mục Vân nhìn về phía Tần Ninh, quát lớn: "Con có biết cha mình hiện tại đang làm gì không hả?Cả ngày bị người khác đuổi giết, né đông né tây trốn địch, ta vẫn luôn đợi con san sẻ gánh nặng cho ta, giờ thì hay lắm, còn tìm thêm phiền phức cho ta nữa nhỉ?"Lúc này, Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Chẳng phải năm xưa, cha suốt ngày bị người ta đuổi đánh thành thói quen rồi sao...", những năm đầu đời, khi cha chưa phải là Thần Đế, ông đã bị dòng dõi Đế tộc đuổi giết khắp nơi khắp chốn sao, thuở ấy, nếu không có ông nội che chở thì cha đã sớm đi đời nhà ma rồi."Con đang nói cái gì đó?""Cha...", Tần Ninh nói tiếp: "Cha mau cứu nàng ấy đi!"Tần Ninh biết mình thành công rồi! Bậc cha mẹ trong thiên hạ này đều yêu thương con cái của mình.Cha không thể nào trơ mắt nhìn hắn chết được.Tuy nói lần này hắn hơi xúc động, thế nhưng hắn không thể đứng nhìn Thời Thanh Trúc ra đi.Có vài người, một khi mất đi, ta mới biết được không thể thiếu vắng người đó.Hắn sẽ làm hết tất cả mọi thứ để bù đắp lại.Thấy quyết tâm ấy, Mục Vân ngồi xổm xuống, nhìn vào thi thể của Thời Thanh Trúc rồi nói: "Ba hồn bảy phách đã tán loạn, người đã chết rồi!""Nơi này là Hạ Tam Thiên, mặc dù thánh giả tu luyện ra hồn phách được, nhưng hồn phách không thể nào mạnh mẽ như Tiên Nhân, Thần Nhân được, ba hồn bảy phách đã tán loạn thì phải chết".