“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5609: Trò chơi bốn người?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Phệ Thiên Giảo trợn mắt há mồm nhìn Thời Thanh Trúc.Rốt cuộc những năm qua Tần Ninh đã dạy cô nhóc này thế nào vậy?“Thanh Trúc, đang nói gì thế?”Lúc này, mấy bóng người chậm rãi đi tới.Thanh niên đứng đầu khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ trắng, ở tay áo và cổ áo có kim tuyến, dung nhan tuấn tú, vừa có nét hào hùng, thanh tú, lạnh nhạt lại nho nhã.Chính là Tần Ninh.“Phu quân!”Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh, lập tức đứng dậy, cười nói: “Ta đang nghĩ khi nào ta mới lớn lên để chơi với phu quân, Sương Nhi tỷ tỷ và Viên Viên tỷ tỷ!”Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, nhưng trong lòng thì lúng túng vô cùng.Lý Huyền Đạo và Dương Thanh Vân đi theo sau rất muốn cười nhưng lại không dám.Những năm vừa qua, Thời Thanh Trúc ngày nào cũng dính với sư tôn như sam, một câu phu quân, hai câu phu quân.Nhưng tính cách thì lại không thay đổi gì nhiều.“Suốt ngày nghĩ mấy thứ này mà không chịu tu hành gì cả!”Tần Ninh nghiêm chỉnh nói.Thời Thanh Trúc nghe vậy, bất đắc dĩ đáp: “Những gì chàng đưa thì ta đều biết hết rồi”.“Hơn nữa cái Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết mà chàng đưa đó, ta đã sớm học thuộc lòng rồi, không tin chàng cứ xem đi”.Thời Thanh Trúc nói xong, lật tay, một cây bút ngọc xuất hiện trong tay.“Tù!”Một câu vang lên, bút ngọc viết ra.Một cái lồng lập tức xuất hiện xung quanh Phệ Thiên Giảo.“Buộc!”Lại một nét bút rơi xuống, Thời Thanh Trúc chỉ điểm ngón tay, chỉ thấy cái lồng bị trói lại, thân thể Phệ Thiên Giảo bị đè ép.“Đồ xấu xa!”Phệ Thiên Giảo bị chèn ép, nói một câu không rõ ràng.
Phệ Thiên Giảo trợn mắt há mồm nhìn Thời Thanh Trúc.
Rốt cuộc những năm qua Tần Ninh đã dạy cô nhóc này thế nào vậy?
“Thanh Trúc, đang nói gì thế?”
Lúc này, mấy bóng người chậm rãi đi tới.
Thanh niên đứng đầu khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ trắng, ở tay áo và cổ áo có kim tuyến, dung nhan tuấn tú, vừa có nét hào hùng, thanh tú, lạnh nhạt lại nho nhã.
Chính là Tần Ninh.
“Phu quân!”
Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh, lập tức đứng dậy, cười nói: “Ta đang nghĩ khi nào ta mới lớn lên để chơi với phu quân, Sương Nhi tỷ tỷ và Viên Viên tỷ tỷ!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, nhưng trong lòng thì lúng túng vô cùng.
Lý Huyền Đạo và Dương Thanh Vân đi theo sau rất muốn cười nhưng lại không dám.
Những năm vừa qua, Thời Thanh Trúc ngày nào cũng dính với sư tôn như sam, một câu phu quân, hai câu phu quân.
Nhưng tính cách thì lại không thay đổi gì nhiều.
“Suốt ngày nghĩ mấy thứ này mà không chịu tu hành gì cả!”
Tần Ninh nghiêm chỉnh nói.
Thời Thanh Trúc nghe vậy, bất đắc dĩ đáp: “Những gì chàng đưa thì ta đều biết hết rồi”.
“Hơn nữa cái Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết mà chàng đưa đó, ta đã sớm học thuộc lòng rồi, không tin chàng cứ xem đi”.
Thời Thanh Trúc nói xong, lật tay, một cây bút ngọc xuất hiện trong tay.
“Tù!”
Một câu vang lên, bút ngọc viết ra.
Một cái lồng lập tức xuất hiện xung quanh Phệ Thiên Giảo.
“Buộc!”
Lại một nét bút rơi xuống, Thời Thanh Trúc chỉ điểm ngón tay, chỉ thấy cái lồng bị trói lại, thân thể Phệ Thiên Giảo bị đè ép.
“Đồ xấu xa!”
Phệ Thiên Giảo bị chèn ép, nói một câu không rõ ràng.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Phệ Thiên Giảo trợn mắt há mồm nhìn Thời Thanh Trúc.Rốt cuộc những năm qua Tần Ninh đã dạy cô nhóc này thế nào vậy?“Thanh Trúc, đang nói gì thế?”Lúc này, mấy bóng người chậm rãi đi tới.Thanh niên đứng đầu khoảng hai mươi tuổi, mặc đồ trắng, ở tay áo và cổ áo có kim tuyến, dung nhan tuấn tú, vừa có nét hào hùng, thanh tú, lạnh nhạt lại nho nhã.Chính là Tần Ninh.“Phu quân!”Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh, lập tức đứng dậy, cười nói: “Ta đang nghĩ khi nào ta mới lớn lên để chơi với phu quân, Sương Nhi tỷ tỷ và Viên Viên tỷ tỷ!”Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, nhưng trong lòng thì lúng túng vô cùng.Lý Huyền Đạo và Dương Thanh Vân đi theo sau rất muốn cười nhưng lại không dám.Những năm vừa qua, Thời Thanh Trúc ngày nào cũng dính với sư tôn như sam, một câu phu quân, hai câu phu quân.Nhưng tính cách thì lại không thay đổi gì nhiều.“Suốt ngày nghĩ mấy thứ này mà không chịu tu hành gì cả!”Tần Ninh nghiêm chỉnh nói.Thời Thanh Trúc nghe vậy, bất đắc dĩ đáp: “Những gì chàng đưa thì ta đều biết hết rồi”.“Hơn nữa cái Đan Thanh Thánh Nguyên Quyết mà chàng đưa đó, ta đã sớm học thuộc lòng rồi, không tin chàng cứ xem đi”.Thời Thanh Trúc nói xong, lật tay, một cây bút ngọc xuất hiện trong tay.“Tù!”Một câu vang lên, bút ngọc viết ra.Một cái lồng lập tức xuất hiện xung quanh Phệ Thiên Giảo.“Buộc!”Lại một nét bút rơi xuống, Thời Thanh Trúc chỉ điểm ngón tay, chỉ thấy cái lồng bị trói lại, thân thể Phệ Thiên Giảo bị đè ép.“Đồ xấu xa!”Phệ Thiên Giảo bị chèn ép, nói một câu không rõ ràng.