“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5630: Dù sao cũng đều cần chiến đấu.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đại chiến bắt đầu nổ ra.Mà đám võ giả đến từ tứ đại thánh vực đứng sau tuyệt không động thân.Đây là ước định giữa Tần Ninh với Liễu Thông Thiên.Tu La điện sẽ do Thông Thiên tông tiêu diệt.Lúc này, Diệp Nam Hiên chém ra từng đao, người phụ nữ quyến rũ kia ngày càng bị thương nhiều.Rất nhiều Thánh Đế của Tu La điện đều bị Thánh Đế của Thông Thiên tông cuốn lấy.Liễu Thông Thiên thì trực tiếp đối đầu với La Tranh điện chủ.Không ai có thể giúp được ả ta.Tần Ninh đứng trên người Cửu Anh, nhìn giao chiến nơi đây, từ từ nói: “Nam Hiên, đưa người đến đây”.Nghe vậy, Diệp Nam Hiên bộc phát, xoay người xuất hiện phía sau ả phụ nữ kia, đá ra một cước, không chút lưu tình hay thương hương tiếc ngọc gì.Bành...Thân thể ả ta như một tảng đá rơi xuống đất, cách Tần Ninh không xa. Ả ta phun ra một ngụm máu tươi, quỳ rạp dưới đất, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại không thể.“Mị Ma đang ở đâu?”Tần Ninh hỏi.“Ngươi... đừng mơ!”Ả ta âm ngoan nói: “Tần Ninh, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”“Đừng lo cho ta sẽ chết như thế nào, ngươi nên nghĩ đến việc bản thân sẽ chết ra sao ấy”.Lúc này, Tần Ninh bước đến trước mặt ả ta, hơi ngồi xuống, khẽ điểm vào vết thương của ả ta.Máu tươi chảy không ngừng, Tần Ninh ngưng tụ từng chút thánh lực.“Ta thấy Mị Ma các ngươi không khác con người là bao. Trước đây ta là đan sư, hiểu rất rõ về thân thể võ giả. Con đường võ đạo này cần chịu thật nhiều đau khổ. Đan sư thường chia đau khổ ra làm nhiều cấp bậc khác nhau”.“Ta chia sự đau khổ ra làm mười tám cấp, qua nhiều năm như vậy, chưa một ai chịu nổi cấp mười hai của ta, nên ta sẽ dùng mức đau số mười hai để hỏi thăm ngươi”.Tần Ninh khẽ điểm ngón tay, một tia thánh lực chảy vào cơ thể ả ta.Trong nháy mắt, thân thể ả ta cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, nổi gân xanh, cả người co quắp.Trong tích tắc, toàn thân ả ta phủ đầy đau đớn.
Đại chiến bắt đầu nổ ra.
Mà đám võ giả đến từ tứ đại thánh vực đứng sau tuyệt không động thân.
Đây là ước định giữa Tần Ninh với Liễu Thông Thiên.
Tu La điện sẽ do Thông Thiên tông tiêu diệt.
Lúc này, Diệp Nam Hiên chém ra từng đao, người phụ nữ quyến rũ kia ngày càng bị thương nhiều.
Rất nhiều Thánh Đế của Tu La điện đều bị Thánh Đế của Thông Thiên tông cuốn lấy.
Liễu Thông Thiên thì trực tiếp đối đầu với La Tranh điện chủ.
Không ai có thể giúp được ả ta.
Tần Ninh đứng trên người Cửu Anh, nhìn giao chiến nơi đây, từ từ nói: “Nam Hiên, đưa người đến đây”.
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên bộc phát, xoay người xuất hiện phía sau ả phụ nữ kia, đá ra một cước, không chút lưu tình hay thương hương tiếc ngọc gì.
Bành...
Thân thể ả ta như một tảng đá rơi xuống đất, cách Tần Ninh không xa. Ả ta phun ra một ngụm máu tươi, quỳ rạp dưới đất, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại không thể.
“Mị Ma đang ở đâu?”
Tần Ninh hỏi.
“Ngươi... đừng mơ!”
Ả ta âm ngoan nói: “Tần Ninh, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Đừng lo cho ta sẽ chết như thế nào, ngươi nên nghĩ đến việc bản thân sẽ chết ra sao ấy”.
Lúc này, Tần Ninh bước đến trước mặt ả ta, hơi ngồi xuống, khẽ điểm vào vết thương của ả ta.
Máu tươi chảy không ngừng, Tần Ninh ngưng tụ từng chút thánh lực.
“Ta thấy Mị Ma các ngươi không khác con người là bao. Trước đây ta là đan sư, hiểu rất rõ về thân thể võ giả. Con đường võ đạo này cần chịu thật nhiều đau khổ. Đan sư thường chia đau khổ ra làm nhiều cấp bậc khác nhau”.
“Ta chia sự đau khổ ra làm mười tám cấp, qua nhiều năm như vậy, chưa một ai chịu nổi cấp mười hai của ta, nên ta sẽ dùng mức đau số mười hai để hỏi thăm ngươi”.
Tần Ninh khẽ điểm ngón tay, một tia thánh lực chảy vào cơ thể ả ta.
Trong nháy mắt, thân thể ả ta cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, nổi gân xanh, cả người co quắp.
Trong tích tắc, toàn thân ả ta phủ đầy đau đớn.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đại chiến bắt đầu nổ ra.Mà đám võ giả đến từ tứ đại thánh vực đứng sau tuyệt không động thân.Đây là ước định giữa Tần Ninh với Liễu Thông Thiên.Tu La điện sẽ do Thông Thiên tông tiêu diệt.Lúc này, Diệp Nam Hiên chém ra từng đao, người phụ nữ quyến rũ kia ngày càng bị thương nhiều.Rất nhiều Thánh Đế của Tu La điện đều bị Thánh Đế của Thông Thiên tông cuốn lấy.Liễu Thông Thiên thì trực tiếp đối đầu với La Tranh điện chủ.Không ai có thể giúp được ả ta.Tần Ninh đứng trên người Cửu Anh, nhìn giao chiến nơi đây, từ từ nói: “Nam Hiên, đưa người đến đây”.Nghe vậy, Diệp Nam Hiên bộc phát, xoay người xuất hiện phía sau ả phụ nữ kia, đá ra một cước, không chút lưu tình hay thương hương tiếc ngọc gì.Bành...Thân thể ả ta như một tảng đá rơi xuống đất, cách Tần Ninh không xa. Ả ta phun ra một ngụm máu tươi, quỳ rạp dưới đất, giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại không thể.“Mị Ma đang ở đâu?”Tần Ninh hỏi.“Ngươi... đừng mơ!”Ả ta âm ngoan nói: “Tần Ninh, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”“Đừng lo cho ta sẽ chết như thế nào, ngươi nên nghĩ đến việc bản thân sẽ chết ra sao ấy”.Lúc này, Tần Ninh bước đến trước mặt ả ta, hơi ngồi xuống, khẽ điểm vào vết thương của ả ta.Máu tươi chảy không ngừng, Tần Ninh ngưng tụ từng chút thánh lực.“Ta thấy Mị Ma các ngươi không khác con người là bao. Trước đây ta là đan sư, hiểu rất rõ về thân thể võ giả. Con đường võ đạo này cần chịu thật nhiều đau khổ. Đan sư thường chia đau khổ ra làm nhiều cấp bậc khác nhau”.“Ta chia sự đau khổ ra làm mười tám cấp, qua nhiều năm như vậy, chưa một ai chịu nổi cấp mười hai của ta, nên ta sẽ dùng mức đau số mười hai để hỏi thăm ngươi”.Tần Ninh khẽ điểm ngón tay, một tia thánh lực chảy vào cơ thể ả ta.Trong nháy mắt, thân thể ả ta cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, nổi gân xanh, cả người co quắp.Trong tích tắc, toàn thân ả ta phủ đầy đau đớn.