“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5694: Mọi động tác đều cẩn thận vô cùng.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngược lại còn tìm ra Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.Chỉ là hai người này mê man tới giờ, gọi mãi không chịu tỉnh, không còn cách nào khác ông ta đành cõng họ mà đi.Cõng xong cái thân già cỗi này cũng kiệt quệ luôn.Liễu Thông thiên cũng bị thương mà phải cõng đến hai người, quả là khổ không nói nên lời.Nay đã tìm được Tần Ninh, ông ta yên tâm rồi.Tần Ninh nhẹ nhàng đặt Thời Thanh Trúc xuống rồi cẩn thận kiểm tra người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo."May quá!"Hắn từ tốn nói: "Hồn phách bị vòng xoáy không gian làm ảnh hưởng nhưng không thương tổn đến căn cơ, nghỉ ngơi một lát là sẽ tỉnh..."Lúc này Liễu Thông Thiên mới ngồi phịch xuống, thở phào."Giờ phải làm sao đây?"Ông ta hỏi.Tần Ninh liếc mắt nhìn bốn phía rồi trả lời: "Trước mắt phải xem đang ở đâu đã"."Ừ".Nói rồi hắn lấy vài viên Tịnh Ma Châu đan ra, bảo: "Ông cũng uống để chữa trị thương thế đi"."Được".Tần Ninh và Liễu Thông Thiên cùng ngồi xếp bằng và hồi phục khí huyết của bản thân.Đối với Tần Ninh thì lần này xem như chỉ gặp nguy hiểm chứ không tổn thất gì, dù sao cũng tốt hơn lúc từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên Hạ Tam Thiên nhiều.Nhưng Liễu Thông Thiên thì lại thấy mình vừa trải qua một cuộc cửu tử nhất sinh, may mà đến nơi an toàn.Song ông ta vô cùng bất an trước những điều bí ẩn mà họ sắp sửa phải đối mặt, tâm trạng hoảng loạn chết đi được.Từ một vị Thiên Thánh Đế đứng đầu Hạ Tam Thiên trở thành một người tu hành ngơ ngác chẳng biết gì tại Trung Tam Thiên, nhất thời Liễu Thông Thiên chưa thể chấp nhận nổi sự thay đổi đột ngột này.Một đêm trôi qua trong yên lặng.Hôm sau, ánh mặt trời rọi xuống.Tần Ninh ôm Thời Thanh trúc, Liễu Thông Thiên thì tiếp tục cõng hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, năm bóng người cất bước trong núi rừng.Lần này họ đi mất mười lăm ngày.
Ngược lại còn tìm ra Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.
Chỉ là hai người này mê man tới giờ, gọi mãi không chịu tỉnh, không còn cách nào khác ông ta đành cõng họ mà đi.
Cõng xong cái thân già cỗi này cũng kiệt quệ luôn.
Liễu Thông thiên cũng bị thương mà phải cõng đến hai người, quả là khổ không nói nên lời.
Nay đã tìm được Tần Ninh, ông ta yên tâm rồi.
Tần Ninh nhẹ nhàng đặt Thời Thanh Trúc xuống rồi cẩn thận kiểm tra người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo.
"May quá!"
Hắn từ tốn nói: "Hồn phách bị vòng xoáy không gian làm ảnh hưởng nhưng không thương tổn đến căn cơ, nghỉ ngơi một lát là sẽ tỉnh..."
Lúc này Liễu Thông Thiên mới ngồi phịch xuống, thở phào.
"Giờ phải làm sao đây?"
Ông ta hỏi.
Tần Ninh liếc mắt nhìn bốn phía rồi trả lời: "Trước mắt phải xem đang ở đâu đã".
"Ừ".
Nói rồi hắn lấy vài viên Tịnh Ma Châu đan ra, bảo: "Ông cũng uống để chữa trị thương thế đi".
"Được".
Tần Ninh và Liễu Thông Thiên cùng ngồi xếp bằng và hồi phục khí huyết của bản thân.
Đối với Tần Ninh thì lần này xem như chỉ gặp nguy hiểm chứ không tổn thất gì, dù sao cũng tốt hơn lúc từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên Hạ Tam Thiên nhiều.
Nhưng Liễu Thông Thiên thì lại thấy mình vừa trải qua một cuộc cửu tử nhất sinh, may mà đến nơi an toàn.
Song ông ta vô cùng bất an trước những điều bí ẩn mà họ sắp sửa phải đối mặt, tâm trạng hoảng loạn chết đi được.
Từ một vị Thiên Thánh Đế đứng đầu Hạ Tam Thiên trở thành một người tu hành ngơ ngác chẳng biết gì tại Trung Tam Thiên, nhất thời Liễu Thông Thiên chưa thể chấp nhận nổi sự thay đổi đột ngột này.
Một đêm trôi qua trong yên lặng.
Hôm sau, ánh mặt trời rọi xuống.
Tần Ninh ôm Thời Thanh trúc, Liễu Thông Thiên thì tiếp tục cõng hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, năm bóng người cất bước trong núi rừng.
Lần này họ đi mất mười lăm ngày.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ngược lại còn tìm ra Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên.Chỉ là hai người này mê man tới giờ, gọi mãi không chịu tỉnh, không còn cách nào khác ông ta đành cõng họ mà đi.Cõng xong cái thân già cỗi này cũng kiệt quệ luôn.Liễu Thông thiên cũng bị thương mà phải cõng đến hai người, quả là khổ không nói nên lời.Nay đã tìm được Tần Ninh, ông ta yên tâm rồi.Tần Ninh nhẹ nhàng đặt Thời Thanh Trúc xuống rồi cẩn thận kiểm tra người Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo."May quá!"Hắn từ tốn nói: "Hồn phách bị vòng xoáy không gian làm ảnh hưởng nhưng không thương tổn đến căn cơ, nghỉ ngơi một lát là sẽ tỉnh..."Lúc này Liễu Thông Thiên mới ngồi phịch xuống, thở phào."Giờ phải làm sao đây?"Ông ta hỏi.Tần Ninh liếc mắt nhìn bốn phía rồi trả lời: "Trước mắt phải xem đang ở đâu đã"."Ừ".Nói rồi hắn lấy vài viên Tịnh Ma Châu đan ra, bảo: "Ông cũng uống để chữa trị thương thế đi"."Được".Tần Ninh và Liễu Thông Thiên cùng ngồi xếp bằng và hồi phục khí huyết của bản thân.Đối với Tần Ninh thì lần này xem như chỉ gặp nguy hiểm chứ không tổn thất gì, dù sao cũng tốt hơn lúc từ đại lục Vạn Thiên phi thăng lên Hạ Tam Thiên nhiều.Nhưng Liễu Thông Thiên thì lại thấy mình vừa trải qua một cuộc cửu tử nhất sinh, may mà đến nơi an toàn.Song ông ta vô cùng bất an trước những điều bí ẩn mà họ sắp sửa phải đối mặt, tâm trạng hoảng loạn chết đi được.Từ một vị Thiên Thánh Đế đứng đầu Hạ Tam Thiên trở thành một người tu hành ngơ ngác chẳng biết gì tại Trung Tam Thiên, nhất thời Liễu Thông Thiên chưa thể chấp nhận nổi sự thay đổi đột ngột này.Một đêm trôi qua trong yên lặng.Hôm sau, ánh mặt trời rọi xuống.Tần Ninh ôm Thời Thanh trúc, Liễu Thông Thiên thì tiếp tục cõng hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên, năm bóng người cất bước trong núi rừng.Lần này họ đi mất mười lăm ngày.