“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5700: “Sao ngươi biết ta là cảnh giới Chí Tôn?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thanh niên chắp tay nói: “Tại hạ là Hác Kỉ Suất, sau này còn gặp lại”.Diệp Nam Hiên nghe thấy, không nhịn được nói thầm: “Cũng đã bị truy đuổi đến mức chạy trối chết rồi, vậy mà còn nói…Tại hạ là người đẹp, thật không biết xấu hổ, còn tự kỷ hơn cả ta!”Nghe được những lời này, Hác Kỉ Suất lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống, hắn ta quay lại trừng mắt nhìn Diệp Nam Hiên, gằn từng chữ: “Là Hác! Kỉ! Suất!”Dứt lời, thân hình Hác Kỉ Suất lóe lên, ra khỏi khe núi, lập tức chạy như bay về một hướng.Tần Ninh dẫn mấy người bọn họ đi về hướng ngược lại, chia ra một trái một phải.Thế nhưng giờ phút này, còn hùng ưng kia vẫn không ngừng đuổi theo bọn họ.“Nương nó!”Diệp Nam Hiên mắng: “Thứ khốn kiếp này chơi cái trò gì vậy, cái tên nhãi con người đẹp gà yêu kia mới là người ngươi nên đuổi theo, không phải là chúng ta, tại sao còn bám đuôi không dứt thế này!”Tam Vĩ Xích Diễm Ưng! Thân thể dài trăm mét, dáng người hùng vĩ, quanh năm thích sống ở đỉnh núi, cánh chim có màu đỏ rực như ngọn lửa, tính cách vô cùng hung bạo.Nguyên thú cấp hai! Cấp bậc tương đương cảnh giới Đại Chí Tôn, có thể dễ dàng bóp chết bọn họ.Nếu như Tần Ninh không lợi dụng địa hình, không ngừng né tránh, chỉ sợ mấy người bọn họ đã sớm xong đời.Nhưng lúc này, tiếp tục chạy trốn cũng không phải là biện pháp.Ngay khi Tần Ninh còn đang gắng sức suy nghĩ, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.“Người đẹp gà yêu, sao ngươi lại quay về rồi?”Diệp Nam Hiên thẳng thắn nói: “Tính ra ngươi còn có chút lương tâm, thấy nghiệt súc này truy đuổi chúng ta nên quay về giúp”.“Không phải vậy!”Hác Kỉ Suất chỉ chỉ phía sau, mắng: “Nhóm chim chết tiệt này còn có một con trưởng thành đang đợi ta ở đằng kia!”Giờ phút này, chạy trốn giữ mạng quan trọng hơn, Hác Kỉ Suất cũng không so đo việc Diệp Nam Hiên gọi hắn ta là người đẹp gà yêu! Mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà kinh hãi. Đọc tiếp tại truyenfull nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.Hai con hùng ưng dài trăm mét đáp xuống, nơi cánh chim quét qua, núi rừng bốc lên ánh lửa phừng phừng, vô cùng khủng bố.Mà phía sau hai con hùng ưng kia còn có năm sáu con chim non cao lớn vài chục mét, ánh mắt nhìn về phía Hác Kỉ Suất mang theo vẻ đắc ý dạt dào.“Bị ngươi hại thảm rồi”.Cả nửa ngày Lý Huyền Đạo mới thốt nên một câu.Hác Kỉ Suất xấu hổ cười nói: “Ta cũng không ngờ có người chưa bước vào cảnh giới Chí Tôn lại dám tiến sâu vào trong dãy núi này, sâu trong đây, toàn là nguyên thú cấp hai, các ngươi thật sự không sợ chết”.Nghe vậy, hai mắt Tần Ninh sáng ngời.“Hác Kỉ Suất”.Tần Ninh nghiêm túc nói: “Quanh đây có địa bàn của nguyên thú cấp hai, Hắc Nham Văn Hổ không?”“Có!”“Nhanh đến đó!”
Thanh niên chắp tay nói: “Tại hạ là Hác Kỉ Suất, sau này còn gặp lại”.
Diệp Nam Hiên nghe thấy, không nhịn được nói thầm: “Cũng đã bị truy đuổi đến mức chạy trối chết rồi, vậy mà còn nói…Tại hạ là người đẹp, thật không biết xấu hổ, còn tự kỷ hơn cả ta!”
Nghe được những lời này, Hác Kỉ Suất lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống, hắn ta quay lại trừng mắt nhìn Diệp Nam Hiên, gằn từng chữ: “Là Hác! Kỉ! Suất!”
Dứt lời, thân hình Hác Kỉ Suất lóe lên, ra khỏi khe núi, lập tức chạy như bay về một hướng.
Tần Ninh dẫn mấy người bọn họ đi về hướng ngược lại, chia ra một trái một phải.
Thế nhưng giờ phút này, còn hùng ưng kia vẫn không ngừng đuổi theo bọn họ.
“Nương nó!”
Diệp Nam Hiên mắng: “Thứ khốn kiếp này chơi cái trò gì vậy, cái tên nhãi con người đẹp gà yêu kia mới là người ngươi nên đuổi theo, không phải là chúng ta, tại sao còn bám đuôi không dứt thế này!”
Tam Vĩ Xích Diễm Ưng! Thân thể dài trăm mét, dáng người hùng vĩ, quanh năm thích sống ở đỉnh núi, cánh chim có màu đỏ rực như ngọn lửa, tính cách vô cùng hung bạo.
Nguyên thú cấp hai! Cấp bậc tương đương cảnh giới Đại Chí Tôn, có thể dễ dàng bóp chết bọn họ.
Nếu như Tần Ninh không lợi dụng địa hình, không ngừng né tránh, chỉ sợ mấy người bọn họ đã sớm xong đời.
Nhưng lúc này, tiếp tục chạy trốn cũng không phải là biện pháp.
Ngay khi Tần Ninh còn đang gắng sức suy nghĩ, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.
“Người đẹp gà yêu, sao ngươi lại quay về rồi?”
Diệp Nam Hiên thẳng thắn nói: “Tính ra ngươi còn có chút lương tâm, thấy nghiệt súc này truy đuổi chúng ta nên quay về giúp”.
“Không phải vậy!”
Hác Kỉ Suất chỉ chỉ phía sau, mắng: “Nhóm chim chết tiệt này còn có một con trưởng thành đang đợi ta ở đằng kia!”
Giờ phút này, chạy trốn giữ mạng quan trọng hơn, Hác Kỉ Suất cũng không so đo việc Diệp Nam Hiên gọi hắn ta là người đẹp gà yêu! Mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà kinh hãi. Đọc tiếp tại truyenfull nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
Hai con hùng ưng dài trăm mét đáp xuống, nơi cánh chim quét qua, núi rừng bốc lên ánh lửa phừng phừng, vô cùng khủng bố.
Mà phía sau hai con hùng ưng kia còn có năm sáu con chim non cao lớn vài chục mét, ánh mắt nhìn về phía Hác Kỉ Suất mang theo vẻ đắc ý dạt dào.
“Bị ngươi hại thảm rồi”.
Cả nửa ngày Lý Huyền Đạo mới thốt nên một câu.
Hác Kỉ Suất xấu hổ cười nói: “Ta cũng không ngờ có người chưa bước vào cảnh giới Chí Tôn lại dám tiến sâu vào trong dãy núi này, sâu trong đây, toàn là nguyên thú cấp hai, các ngươi thật sự không sợ chết”.
Nghe vậy, hai mắt Tần Ninh sáng ngời.
“Hác Kỉ Suất”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Quanh đây có địa bàn của nguyên thú cấp hai, Hắc Nham Văn Hổ không?”
“Có!”
“Nhanh đến đó!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thanh niên chắp tay nói: “Tại hạ là Hác Kỉ Suất, sau này còn gặp lại”.Diệp Nam Hiên nghe thấy, không nhịn được nói thầm: “Cũng đã bị truy đuổi đến mức chạy trối chết rồi, vậy mà còn nói…Tại hạ là người đẹp, thật không biết xấu hổ, còn tự kỷ hơn cả ta!”Nghe được những lời này, Hác Kỉ Suất lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống, hắn ta quay lại trừng mắt nhìn Diệp Nam Hiên, gằn từng chữ: “Là Hác! Kỉ! Suất!”Dứt lời, thân hình Hác Kỉ Suất lóe lên, ra khỏi khe núi, lập tức chạy như bay về một hướng.Tần Ninh dẫn mấy người bọn họ đi về hướng ngược lại, chia ra một trái một phải.Thế nhưng giờ phút này, còn hùng ưng kia vẫn không ngừng đuổi theo bọn họ.“Nương nó!”Diệp Nam Hiên mắng: “Thứ khốn kiếp này chơi cái trò gì vậy, cái tên nhãi con người đẹp gà yêu kia mới là người ngươi nên đuổi theo, không phải là chúng ta, tại sao còn bám đuôi không dứt thế này!”Tam Vĩ Xích Diễm Ưng! Thân thể dài trăm mét, dáng người hùng vĩ, quanh năm thích sống ở đỉnh núi, cánh chim có màu đỏ rực như ngọn lửa, tính cách vô cùng hung bạo.Nguyên thú cấp hai! Cấp bậc tương đương cảnh giới Đại Chí Tôn, có thể dễ dàng bóp chết bọn họ.Nếu như Tần Ninh không lợi dụng địa hình, không ngừng né tránh, chỉ sợ mấy người bọn họ đã sớm xong đời.Nhưng lúc này, tiếp tục chạy trốn cũng không phải là biện pháp.Ngay khi Tần Ninh còn đang gắng sức suy nghĩ, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.“Người đẹp gà yêu, sao ngươi lại quay về rồi?”Diệp Nam Hiên thẳng thắn nói: “Tính ra ngươi còn có chút lương tâm, thấy nghiệt súc này truy đuổi chúng ta nên quay về giúp”.“Không phải vậy!”Hác Kỉ Suất chỉ chỉ phía sau, mắng: “Nhóm chim chết tiệt này còn có một con trưởng thành đang đợi ta ở đằng kia!”Giờ phút này, chạy trốn giữ mạng quan trọng hơn, Hác Kỉ Suất cũng không so đo việc Diệp Nam Hiên gọi hắn ta là người đẹp gà yêu! Mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà kinh hãi. Đọc tiếp tại truyenfull nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.Hai con hùng ưng dài trăm mét đáp xuống, nơi cánh chim quét qua, núi rừng bốc lên ánh lửa phừng phừng, vô cùng khủng bố.Mà phía sau hai con hùng ưng kia còn có năm sáu con chim non cao lớn vài chục mét, ánh mắt nhìn về phía Hác Kỉ Suất mang theo vẻ đắc ý dạt dào.“Bị ngươi hại thảm rồi”.Cả nửa ngày Lý Huyền Đạo mới thốt nên một câu.Hác Kỉ Suất xấu hổ cười nói: “Ta cũng không ngờ có người chưa bước vào cảnh giới Chí Tôn lại dám tiến sâu vào trong dãy núi này, sâu trong đây, toàn là nguyên thú cấp hai, các ngươi thật sự không sợ chết”.Nghe vậy, hai mắt Tần Ninh sáng ngời.“Hác Kỉ Suất”.Tần Ninh nghiêm túc nói: “Quanh đây có địa bàn của nguyên thú cấp hai, Hắc Nham Văn Hổ không?”“Có!”“Nhanh đến đó!”