“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5702: Chúng ta sẽ không chết chứ?”  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lý Huyền Đạo nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”Tần Ninh nhìn xung quanh: “Hắc Nham Văn Hổ sống theo bầy đàn, không giống với các nguyên thú loài hổ khác, nhưng mà nếu như chúng ta ngâm người ở đây, loài hổ này sẽ không làm gì chúng ta”.Diệp Nam Hiên ngồi ngâm nước trong rãnh đá, hắn ta đặt mông ngồi chìm xuống, sau đó nổi lên, hất hất mấy sợi tóc của mình, mỉm cười nói: “Nước này thật ấm áp, ngâm mình cũng không tồi, hơn nữa, hương vị còn có chút ngọt”.“Ngươi uống rồi?”Lý Huyền Đạo hỏi.“Không có, trên môi dính một chút, nên ta ɭϊếʍƈ thử thôi”.Diệp Nam Hiên cười nói: “Nếu như sư tôn nói sớm hơn một chút, ta đã uống để giải khát, rồi mọi người hẵng ngồi xuống”.Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên, vội vàng nói: “Đây là nơi đi tiểu của Hắc Nham Văn Hổ…”, lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Nam Hiên lập tức biến thành màu gan lợn.Mấy người còn lại muốn cười nhưng phải nhịn lại.Hác Kỉ Suất cười ha ha.“Hắc Nham Văn Hổ là nguyên thú cấp hai, thú tộc đều thích lấy chất thải của mình làm dấu hiệu, đại diện cho địa bàn của mình”.Lúc này, Diệp Nam Hiên phá vỡ sự xấu hổ, vội vàng nói: “Thì ra là sư tôn muốn chúng ta dính mùi hương dấu hiệu này, Hắc Nham Văn Hổ sẽ không đối phó, sư tôn thật lợi hại”.“Ngoại trừ lý do đó, vẫn còn một nguyên nhân nữa”.Tần Ninh nói tiếp: “Tam Vĩ Xích Diễm Ưng chán ghét, căm hận Hắc Nham Văn Hổ, nhưng cũng có nguyên thú thích nó, có một loại nguyên thú nhỏ yếu tên là Bộ Thực thú, vô cùng yêu thích Hắc Nham Văn Hổ”.“Hắc Nham Văn Hổ đi ngoài, đương nhiên là cả đại tiện và tiểu tiện, đại tiện thì tanh hôi, tiểu tiện thì có hương vị ngọt ngào, Bộ Thực thú chuyên dùng chất thải đại tiện của Hắc Nham Văn Hổ làm thức ăn, cho nên, trong rãnh đá này, chỉ còn lại nước tiểu, nhìn qua thì vô cùng trong lành…”, Diệp Nam Hiên sửng sốt.Nói cách khác, trong vũng nước này không chỉ có nước tiểu mà còn có phân?“Oẹ…”, Diệp Nam Hiên nôn ra một trận.Vừa rồi còn cảm thấy ngọt ngọt, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như còn có chút đắng đắng.“Sư tôn, người thật xấu xa…”, sau một hồi nhạc đệm, tâm trạng buộc chặt của mấy người cũng hoà hoãn.Trốn ở đây nhìn nguyên thú giao chiến phía xa xa, cũng làm cho bọn họ hiểu được rõ ràng sự khủng bố của nguyên thú cấp hai.Nguyên thú cấp chín, tương ứng với cửu cảnh Chí Tôn.

Lý Huyền Đạo nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Tần Ninh nhìn xung quanh: “Hắc Nham Văn Hổ sống theo bầy đàn, không giống với các nguyên thú loài hổ khác, nhưng mà nếu như chúng ta ngâm người ở đây, loài hổ này sẽ không làm gì chúng ta”.

Diệp Nam Hiên ngồi ngâm nước trong rãnh đá, hắn ta đặt mông ngồi chìm xuống, sau đó nổi lên, hất hất mấy sợi tóc của mình, mỉm cười nói: “Nước này thật ấm áp, ngâm mình cũng không tồi, hơn nữa, hương vị còn có chút ngọt”.

“Ngươi uống rồi?”

Lý Huyền Đạo hỏi.

“Không có, trên môi dính một chút, nên ta ɭϊếʍƈ thử thôi”.

Diệp Nam Hiên cười nói: “Nếu như sư tôn nói sớm hơn một chút, ta đã uống để giải khát, rồi mọi người hẵng ngồi xuống”.

Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên, vội vàng nói: “Đây là nơi đi tiểu của Hắc Nham Văn Hổ…”, lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Nam Hiên lập tức biến thành màu gan lợn.

Mấy người còn lại muốn cười nhưng phải nhịn lại.

Hác Kỉ Suất cười ha ha.

“Hắc Nham Văn Hổ là nguyên thú cấp hai, thú tộc đều thích lấy chất thải của mình làm dấu hiệu, đại diện cho địa bàn của mình”.

Lúc này, Diệp Nam Hiên phá vỡ sự xấu hổ, vội vàng nói: “Thì ra là sư tôn muốn chúng ta dính mùi hương dấu hiệu này, Hắc Nham Văn Hổ sẽ không đối phó, sư tôn thật lợi hại”.

“Ngoại trừ lý do đó, vẫn còn một nguyên nhân nữa”.

Tần Ninh nói tiếp: “Tam Vĩ Xích Diễm Ưng chán ghét, căm hận Hắc Nham Văn Hổ, nhưng cũng có nguyên thú thích nó, có một loại nguyên thú nhỏ yếu tên là Bộ Thực thú, vô cùng yêu thích Hắc Nham Văn Hổ”.

“Hắc Nham Văn Hổ đi ngoài, đương nhiên là cả đại tiện và tiểu tiện, đại tiện thì tanh hôi, tiểu tiện thì có hương vị ngọt ngào, Bộ Thực thú chuyên dùng chất thải đại tiện của Hắc Nham Văn Hổ làm thức ăn, cho nên, trong rãnh đá này, chỉ còn lại nước tiểu, nhìn qua thì vô cùng trong lành…”, Diệp Nam Hiên sửng sốt.

Nói cách khác, trong vũng nước này không chỉ có nước tiểu mà còn có phân?

“Oẹ…”, Diệp Nam Hiên nôn ra một trận.

Vừa rồi còn cảm thấy ngọt ngọt, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như còn có chút đắng đắng.

“Sư tôn, người thật xấu xa…”, sau một hồi nhạc đệm, tâm trạng buộc chặt của mấy người cũng hoà hoãn.

Trốn ở đây nhìn nguyên thú giao chiến phía xa xa, cũng làm cho bọn họ hiểu được rõ ràng sự khủng bố của nguyên thú cấp hai.

Nguyên thú cấp chín, tương ứng với cửu cảnh Chí Tôn.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lý Huyền Đạo nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”Tần Ninh nhìn xung quanh: “Hắc Nham Văn Hổ sống theo bầy đàn, không giống với các nguyên thú loài hổ khác, nhưng mà nếu như chúng ta ngâm người ở đây, loài hổ này sẽ không làm gì chúng ta”.Diệp Nam Hiên ngồi ngâm nước trong rãnh đá, hắn ta đặt mông ngồi chìm xuống, sau đó nổi lên, hất hất mấy sợi tóc của mình, mỉm cười nói: “Nước này thật ấm áp, ngâm mình cũng không tồi, hơn nữa, hương vị còn có chút ngọt”.“Ngươi uống rồi?”Lý Huyền Đạo hỏi.“Không có, trên môi dính một chút, nên ta ɭϊếʍƈ thử thôi”.Diệp Nam Hiên cười nói: “Nếu như sư tôn nói sớm hơn một chút, ta đã uống để giải khát, rồi mọi người hẵng ngồi xuống”.Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên, vội vàng nói: “Đây là nơi đi tiểu của Hắc Nham Văn Hổ…”, lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Nam Hiên lập tức biến thành màu gan lợn.Mấy người còn lại muốn cười nhưng phải nhịn lại.Hác Kỉ Suất cười ha ha.“Hắc Nham Văn Hổ là nguyên thú cấp hai, thú tộc đều thích lấy chất thải của mình làm dấu hiệu, đại diện cho địa bàn của mình”.Lúc này, Diệp Nam Hiên phá vỡ sự xấu hổ, vội vàng nói: “Thì ra là sư tôn muốn chúng ta dính mùi hương dấu hiệu này, Hắc Nham Văn Hổ sẽ không đối phó, sư tôn thật lợi hại”.“Ngoại trừ lý do đó, vẫn còn một nguyên nhân nữa”.Tần Ninh nói tiếp: “Tam Vĩ Xích Diễm Ưng chán ghét, căm hận Hắc Nham Văn Hổ, nhưng cũng có nguyên thú thích nó, có một loại nguyên thú nhỏ yếu tên là Bộ Thực thú, vô cùng yêu thích Hắc Nham Văn Hổ”.“Hắc Nham Văn Hổ đi ngoài, đương nhiên là cả đại tiện và tiểu tiện, đại tiện thì tanh hôi, tiểu tiện thì có hương vị ngọt ngào, Bộ Thực thú chuyên dùng chất thải đại tiện của Hắc Nham Văn Hổ làm thức ăn, cho nên, trong rãnh đá này, chỉ còn lại nước tiểu, nhìn qua thì vô cùng trong lành…”, Diệp Nam Hiên sửng sốt.Nói cách khác, trong vũng nước này không chỉ có nước tiểu mà còn có phân?“Oẹ…”, Diệp Nam Hiên nôn ra một trận.Vừa rồi còn cảm thấy ngọt ngọt, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như còn có chút đắng đắng.“Sư tôn, người thật xấu xa…”, sau một hồi nhạc đệm, tâm trạng buộc chặt của mấy người cũng hoà hoãn.Trốn ở đây nhìn nguyên thú giao chiến phía xa xa, cũng làm cho bọn họ hiểu được rõ ràng sự khủng bố của nguyên thú cấp hai.Nguyên thú cấp chín, tương ứng với cửu cảnh Chí Tôn.

Chương 5702: Chúng ta sẽ không chết chứ?”