“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5734: "Tên nhóc ngươi sao lại hóng hớt như thế?  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trong phút chốc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không còn lời nào để phản bác… Trong khe núi, sau khi dùng hết một bộ châm thuật, Tần Ninh lại chia hết mấy viên đan dược mà Hác Kỉ Suất luyện chế ra, cho Linh Phỉ Phỉ ăn vào.Làm xong tất cả những điều này, hắn để Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ dậy thay một bộ quần áo khác, lúc này mới thở ra một hơi."Phiền quá à...", chỉ là Tần Ninh vừa ngồi xuống, Thời Thanh Trúc đã phàn nàn nói."Sao vậy?"Tần Ninh cưng chiều hỏi."Tự chàng nhìn đi!"Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ còn đang hôn mê lên, nói: "Ta không có biện pháp mở nhẫn không gian của cô ta ra, đành phải cho cô ta mặc đồ của ta, thế nhưng chàng nhìn xem...", Tần Ninh liền đưa mắt nhìn.Chỉ thấy Linh Phỉ Phỉ đang mặc đồ của Thời Thanh Trúc, khiến bộ đồ bị kéo căng.Dù sao bây giờ Thời Thanh Trúc chỉ có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mà cả người Linh Phỉ Phỉ lại tản ra khí tức của một người phụ nữ trưởng thành.Cho nên có thể nói bộ đồ này bó sát lấy cơ thể cô ta, tôn lên dáng người lồi lõm, càng đáng chết chính là bộ đồ bị căng ra hết cỡ, dường như có thể rách tan bất cứ lúc nào.Thời Thanh Trúc nhìn chằm chằm Tần Ninh một cách ai oán."Khụ khụ...", Tần Ninh ho khan, nói: "Thanh Trúc, nàng còn cười nữa à, tương lai dài lắm, không cần phải ngưỡng mộ người ta nữa, sau này nàng sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trong trẻo tựa suối nhỏ, thanh nhã như trúc, thanh thoát tựa u lan, không hoa nào có thể bì kịp"."Thật sao?""Tất nhiên rồi!"Nghe Tần Ninh khen ngợi, Thời Thanh Trúc vui vẻ cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy đó".Đúng lúc này, một giọng nói nỉ non bỗng vang lên."Ta...", Linh Phỉ Phỉ đã tỉnh dậy.Thời Thanh Trúc sửng sốt, cô ta tỉnh nhanh như vậy à?Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, để tránh bầu không khí ngượng ngùng, hắn vội vàng nói: "Đây là bên ngoài dãy núi Côn Tiên, chúng ta đi rèn luyện ở đây, tình cờ phát hiện cô nên mới đưa cô trở lại, người cứu cô chính là Thời Thanh Trúc".Thời Thanh Trúc nghe Tần Ninh nói vậy, liếc mắt nhìn hắn, rồi nhanh chóng tiếp lời: "Ta là phu nhân của hắn".Tần Ninh mỉm cười bất đắc dĩ.Nghe hai người họ nói vậy, Linh Phỉ Phỉ vội vàng loay hoay đứng dậy."Bọn họ đâu rồi?""Bọn họ nào?"Tần Ninh hỏi: "Là những kẻ đuổi giết cô sao?"

Trong phút chốc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không còn lời nào để phản bác… Trong khe núi, sau khi dùng hết một bộ châm thuật, Tần Ninh lại chia hết mấy viên đan dược mà Hác Kỉ Suất luyện chế ra, cho Linh Phỉ Phỉ ăn vào.

Làm xong tất cả những điều này, hắn để Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ dậy thay một bộ quần áo khác, lúc này mới thở ra một hơi.

"Phiền quá à...", chỉ là Tần Ninh vừa ngồi xuống, Thời Thanh Trúc đã phàn nàn nói.

"Sao vậy?"

Tần Ninh cưng chiều hỏi.

"Tự chàng nhìn đi!"

Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ còn đang hôn mê lên, nói: "Ta không có biện pháp mở nhẫn không gian của cô ta ra, đành phải cho cô ta mặc đồ của ta, thế nhưng chàng nhìn xem...", Tần Ninh liền đưa mắt nhìn.

Chỉ thấy Linh Phỉ Phỉ đang mặc đồ của Thời Thanh Trúc, khiến bộ đồ bị kéo căng.

Dù sao bây giờ Thời Thanh Trúc chỉ có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mà cả người Linh Phỉ Phỉ lại tản ra khí tức của một người phụ nữ trưởng thành.

Cho nên có thể nói bộ đồ này bó sát lấy cơ thể cô ta, tôn lên dáng người lồi lõm, càng đáng chết chính là bộ đồ bị căng ra hết cỡ, dường như có thể rách tan bất cứ lúc nào.

Thời Thanh Trúc nhìn chằm chằm Tần Ninh một cách ai oán.

"Khụ khụ...", Tần Ninh ho khan, nói: "Thanh Trúc, nàng còn cười nữa à, tương lai dài lắm, không cần phải ngưỡng mộ người ta nữa, sau này nàng sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trong trẻo tựa suối nhỏ, thanh nhã như trúc, thanh thoát tựa u lan, không hoa nào có thể bì kịp".

"Thật sao?"

"Tất nhiên rồi!"

Nghe Tần Ninh khen ngợi, Thời Thanh Trúc vui vẻ cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy đó".

Đúng lúc này, một giọng nói nỉ non bỗng vang lên.

"Ta...", Linh Phỉ Phỉ đã tỉnh dậy.

Thời Thanh Trúc sửng sốt, cô ta tỉnh nhanh như vậy à?

Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, để tránh bầu không khí ngượng ngùng, hắn vội vàng nói: "Đây là bên ngoài dãy núi Côn Tiên, chúng ta đi rèn luyện ở đây, tình cờ phát hiện cô nên mới đưa cô trở lại, người cứu cô chính là Thời Thanh Trúc".

Thời Thanh Trúc nghe Tần Ninh nói vậy, liếc mắt nhìn hắn, rồi nhanh chóng tiếp lời: "Ta là phu nhân của hắn".

Tần Ninh mỉm cười bất đắc dĩ.

Nghe hai người họ nói vậy, Linh Phỉ Phỉ vội vàng loay hoay đứng dậy.

"Bọn họ đâu rồi?"

"Bọn họ nào?"

Tần Ninh hỏi: "Là những kẻ đuổi giết cô sao?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trong phút chốc, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không còn lời nào để phản bác… Trong khe núi, sau khi dùng hết một bộ châm thuật, Tần Ninh lại chia hết mấy viên đan dược mà Hác Kỉ Suất luyện chế ra, cho Linh Phỉ Phỉ ăn vào.Làm xong tất cả những điều này, hắn để Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ dậy thay một bộ quần áo khác, lúc này mới thở ra một hơi."Phiền quá à...", chỉ là Tần Ninh vừa ngồi xuống, Thời Thanh Trúc đã phàn nàn nói."Sao vậy?"Tần Ninh cưng chiều hỏi."Tự chàng nhìn đi!"Thời Thanh Trúc đỡ Linh Phỉ Phỉ còn đang hôn mê lên, nói: "Ta không có biện pháp mở nhẫn không gian của cô ta ra, đành phải cho cô ta mặc đồ của ta, thế nhưng chàng nhìn xem...", Tần Ninh liền đưa mắt nhìn.Chỉ thấy Linh Phỉ Phỉ đang mặc đồ của Thời Thanh Trúc, khiến bộ đồ bị kéo căng.Dù sao bây giờ Thời Thanh Trúc chỉ có dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mà cả người Linh Phỉ Phỉ lại tản ra khí tức của một người phụ nữ trưởng thành.Cho nên có thể nói bộ đồ này bó sát lấy cơ thể cô ta, tôn lên dáng người lồi lõm, càng đáng chết chính là bộ đồ bị căng ra hết cỡ, dường như có thể rách tan bất cứ lúc nào.Thời Thanh Trúc nhìn chằm chằm Tần Ninh một cách ai oán."Khụ khụ...", Tần Ninh ho khan, nói: "Thanh Trúc, nàng còn cười nữa à, tương lai dài lắm, không cần phải ngưỡng mộ người ta nữa, sau này nàng sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trong trẻo tựa suối nhỏ, thanh nhã như trúc, thanh thoát tựa u lan, không hoa nào có thể bì kịp"."Thật sao?""Tất nhiên rồi!"Nghe Tần Ninh khen ngợi, Thời Thanh Trúc vui vẻ cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy đó".Đúng lúc này, một giọng nói nỉ non bỗng vang lên."Ta...", Linh Phỉ Phỉ đã tỉnh dậy.Thời Thanh Trúc sửng sốt, cô ta tỉnh nhanh như vậy à?Tần Ninh nhìn về phía Linh Phỉ Phỉ, để tránh bầu không khí ngượng ngùng, hắn vội vàng nói: "Đây là bên ngoài dãy núi Côn Tiên, chúng ta đi rèn luyện ở đây, tình cờ phát hiện cô nên mới đưa cô trở lại, người cứu cô chính là Thời Thanh Trúc".Thời Thanh Trúc nghe Tần Ninh nói vậy, liếc mắt nhìn hắn, rồi nhanh chóng tiếp lời: "Ta là phu nhân của hắn".Tần Ninh mỉm cười bất đắc dĩ.Nghe hai người họ nói vậy, Linh Phỉ Phỉ vội vàng loay hoay đứng dậy."Bọn họ đâu rồi?""Bọn họ nào?"Tần Ninh hỏi: "Là những kẻ đuổi giết cô sao?"

Chương 5734: "Tên nhóc ngươi sao lại hóng hớt như thế?