“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2545
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Nói đúng lắm, không cần phải đi vào bên trong đuổi bắt làm gì, chúng †a đây ôm cây đợi thở mới chính là thượng sách”Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Chỉ nhìn thoáng qua, tất cả mọi người đã cảm thấy quá sợ hãi.Dạ Kiếm Thần cũng như thế.Gần như tất cả bao gôm Dạ Kiếm Thần và người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ kia đều quỳ rạp trên mặt đất, cung kính hành lễ với người đang đi đến.“Tham kiến tiên sinh”Tiếng hô như sóng, vô cùng cung kính, Dạ Kiếm Thần cảm thấy hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dạiGã ta chưa từng nghĩ đến, chuyện cấm địa thế mà đã kinh động đến vị này, xem ra hôm nay thẳng cha tự ý xông vào cấm địa sẽ gặp xui xẻo. “Đều đứng lên cả đi”Người kia lên tiếngMọi người vội vàng cảm ơn, nhanh chóng cung kính đứng dậy.Hành động này giống như người đến chính là hoàng để.Người hầu ở bên cạnh chuyển một cái ghế đặt ở cửa trước.Người kia trực tiếp ngôi xuống, ánh mắt liếc qua lối vào của cấm địa, bình tĩnh nói“Bên trong cấm địa có rất nhiều cơ quan, vô cùng nguy hiểm, trên thực †ế nhà họ Lâm chúng ta không ai dám nói tiến vào cấm địa sẽ bình an vô sự, nếu như điều động quá nhiêu người đi vào cấm địa, không nói đến việc bắt được người kia hay không, chỉ sợ còn chưa bắt được người kia đã mất đi mấy chục mạng người, như thế được không bù nổi mất, vì thế các người cứ ở đây ôm cây đợi thỏ đi, sớm muốn gì thì cậu ta cũng có ngày đi ra”“Vâng thưa tiên sinh”Mọi người lại đồng thanh đáp.“Tiên sinh, nếu như người kia chết ở trong đó thì nên làm sao?”“Chết thì chết, ở trong cấm địa không có nước, không có thức ăn, cho dù võ giả mạnh đến mấy thì cũng là người mà không phải là thân, không có khả năng không ăn không uống, chúng ta thủ ở đây bảy ngày, nếu sau bảy ngày kẻ đó còn chưa xuất hiện thì phong kín cửa vào, để kẻ đó chôn cùng với tổ tiên nhà họ Lâm chúng ta.”“Rõ!” Người nhà họ Lâm hạ quyết tâm, lập tức ra tăng phòng ngự ở lối vào. Chỉ nửa ngày, cửa lối vào đã được bố trí vững chắc như tường đồng, kín kế không một khe hở.“Được rồi, tiếp theo nên xử lý chuyện ở cửa trước.”Người đàn ông kia lạnh nhạt nóiNgười nhà họ Hắc vẫn còn ở cửa trước nhà họ Lâm, bọn họ đang chém giết với đám cường giả nhà họ Lâm.Song phương đều có người bị thương vong.Nhưng nhìn chung phần lớn là người bên nhà họ Hắc.Dù sao trong lúc chém giết, người nhà họ Lâm được bổ sung liên tục. Nói cho cùng thì đây chính là địa bàn của nhà họ Lâm, cho dù nhà họ Hắc có mạnh hơn nữa, sao có thể đánh tháng được thế lực nhà họ Lâm. Phép vua thua lệ làng, hơn nữa nhà họ Hắc còn chưa phải là vua. Chẳng qua việc khiến nhà họ Lâm khiếp sợ chính là, người nhà họ Hắc quá điên cuồng.Rõ ràng người bên phía nhà họ Hắc không nhiều, rõ ràng bọn họ còn đang ở trên địa bàn của nhà họ Lâm, thế nhưng bọn họ lại đang chiến đấu vô cùng điên cưồng, gần như là chém giết đến mức không cần mạng nữa, không màng sống chết.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Nói đúng lắm, không cần phải đi vào bên trong đuổi bắt làm gì, chúng †a đây ôm cây đợi thở mới chính là thượng sách”
Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Chỉ nhìn thoáng qua, tất cả mọi người đã cảm thấy quá sợ hãi.
Dạ Kiếm Thần cũng như thế.
Gần như tất cả bao gôm Dạ Kiếm Thần và người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ kia đều quỳ rạp trên mặt đất, cung kính hành lễ với người đang đi đến.
“Tham kiến tiên sinh”
Tiếng hô như sóng, vô cùng cung kính, Dạ Kiếm Thần cảm thấy hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dại
Gã ta chưa từng nghĩ đến, chuyện cấm địa thế mà đã kinh động đến vị này, xem ra hôm nay thẳng cha tự ý xông vào cấm địa sẽ gặp xui xẻo. “Đều đứng lên cả đi”
Người kia lên tiếng
Mọi người vội vàng cảm ơn, nhanh chóng cung kính đứng dậy.
Hành động này giống như người đến chính là hoàng để.
Người hầu ở bên cạnh chuyển một cái ghế đặt ở cửa trước.
Người kia trực tiếp ngôi xuống, ánh mắt liếc qua lối vào của cấm địa, bình tĩnh nói
“Bên trong cấm địa có rất nhiều cơ quan, vô cùng nguy hiểm, trên thực †ế nhà họ Lâm chúng ta không ai dám nói tiến vào cấm địa sẽ bình an vô sự, nếu như điều động quá nhiêu người đi vào cấm địa, không nói đến việc bắt được người kia hay không, chỉ sợ còn chưa bắt được người kia đã mất đi mấy chục mạng người, như thế được không bù nổi mất, vì thế các người cứ ở đây ôm cây đợi thỏ đi, sớm muốn gì thì cậu ta cũng có ngày đi ra”
“Vâng thưa tiên sinh”
Mọi người lại đồng thanh đáp.
“Tiên sinh, nếu như người kia chết ở trong đó thì nên làm sao?”
“Chết thì chết, ở trong cấm địa không có nước, không có thức ăn, cho dù võ giả mạnh đến mấy thì cũng là người mà không phải là thân, không có khả năng không ăn không uống, chúng ta thủ ở đây bảy ngày, nếu sau bảy ngày kẻ đó còn chưa xuất hiện thì phong kín cửa vào, để kẻ đó chôn cùng với tổ tiên nhà họ Lâm chúng ta.”
“Rõ!” Người nhà họ Lâm hạ quyết tâm, lập tức ra tăng phòng ngự ở lối vào. Chỉ nửa ngày, cửa lối vào đã được bố trí vững chắc như tường đồng, kín kế không một khe hở.
“Được rồi, tiếp theo nên xử lý chuyện ở cửa trước.”
Người đàn ông kia lạnh nhạt nói
Người nhà họ Hắc vẫn còn ở cửa trước nhà họ Lâm, bọn họ đang chém giết với đám cường giả nhà họ Lâm.
Song phương đều có người bị thương vong.
Nhưng nhìn chung phần lớn là người bên nhà họ Hắc.
Dù sao trong lúc chém giết, người nhà họ Lâm được bổ sung liên tục. Nói cho cùng thì đây chính là địa bàn của nhà họ Lâm, cho dù nhà họ Hắc có mạnh hơn nữa, sao có thể đánh tháng được thế lực nhà họ Lâm. Phép vua thua lệ làng, hơn nữa nhà họ Hắc còn chưa phải là vua. Chẳng qua việc khiến nhà họ Lâm khiếp sợ chính là, người nhà họ Hắc quá điên cuồng.
Rõ ràng người bên phía nhà họ Hắc không nhiều, rõ ràng bọn họ còn đang ở trên địa bàn của nhà họ Lâm, thế nhưng bọn họ lại đang chiến đấu vô cùng điên cưồng, gần như là chém giết đến mức không cần mạng nữa, không màng sống chết.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Nói đúng lắm, không cần phải đi vào bên trong đuổi bắt làm gì, chúng †a đây ôm cây đợi thở mới chính là thượng sách”Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Chỉ nhìn thoáng qua, tất cả mọi người đã cảm thấy quá sợ hãi.Dạ Kiếm Thần cũng như thế.Gần như tất cả bao gôm Dạ Kiếm Thần và người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ kia đều quỳ rạp trên mặt đất, cung kính hành lễ với người đang đi đến.“Tham kiến tiên sinh”Tiếng hô như sóng, vô cùng cung kính, Dạ Kiếm Thần cảm thấy hãi hùng khiếp vía, da đầu tê dạiGã ta chưa từng nghĩ đến, chuyện cấm địa thế mà đã kinh động đến vị này, xem ra hôm nay thẳng cha tự ý xông vào cấm địa sẽ gặp xui xẻo. “Đều đứng lên cả đi”Người kia lên tiếngMọi người vội vàng cảm ơn, nhanh chóng cung kính đứng dậy.Hành động này giống như người đến chính là hoàng để.Người hầu ở bên cạnh chuyển một cái ghế đặt ở cửa trước.Người kia trực tiếp ngôi xuống, ánh mắt liếc qua lối vào của cấm địa, bình tĩnh nói“Bên trong cấm địa có rất nhiều cơ quan, vô cùng nguy hiểm, trên thực †ế nhà họ Lâm chúng ta không ai dám nói tiến vào cấm địa sẽ bình an vô sự, nếu như điều động quá nhiêu người đi vào cấm địa, không nói đến việc bắt được người kia hay không, chỉ sợ còn chưa bắt được người kia đã mất đi mấy chục mạng người, như thế được không bù nổi mất, vì thế các người cứ ở đây ôm cây đợi thỏ đi, sớm muốn gì thì cậu ta cũng có ngày đi ra”“Vâng thưa tiên sinh”Mọi người lại đồng thanh đáp.“Tiên sinh, nếu như người kia chết ở trong đó thì nên làm sao?”“Chết thì chết, ở trong cấm địa không có nước, không có thức ăn, cho dù võ giả mạnh đến mấy thì cũng là người mà không phải là thân, không có khả năng không ăn không uống, chúng ta thủ ở đây bảy ngày, nếu sau bảy ngày kẻ đó còn chưa xuất hiện thì phong kín cửa vào, để kẻ đó chôn cùng với tổ tiên nhà họ Lâm chúng ta.”“Rõ!” Người nhà họ Lâm hạ quyết tâm, lập tức ra tăng phòng ngự ở lối vào. Chỉ nửa ngày, cửa lối vào đã được bố trí vững chắc như tường đồng, kín kế không một khe hở.“Được rồi, tiếp theo nên xử lý chuyện ở cửa trước.”Người đàn ông kia lạnh nhạt nóiNgười nhà họ Hắc vẫn còn ở cửa trước nhà họ Lâm, bọn họ đang chém giết với đám cường giả nhà họ Lâm.Song phương đều có người bị thương vong.Nhưng nhìn chung phần lớn là người bên nhà họ Hắc.Dù sao trong lúc chém giết, người nhà họ Lâm được bổ sung liên tục. Nói cho cùng thì đây chính là địa bàn của nhà họ Lâm, cho dù nhà họ Hắc có mạnh hơn nữa, sao có thể đánh tháng được thế lực nhà họ Lâm. Phép vua thua lệ làng, hơn nữa nhà họ Hắc còn chưa phải là vua. Chẳng qua việc khiến nhà họ Lâm khiếp sợ chính là, người nhà họ Hắc quá điên cuồng.Rõ ràng người bên phía nhà họ Hắc không nhiều, rõ ràng bọn họ còn đang ở trên địa bàn của nhà họ Lâm, thế nhưng bọn họ lại đang chiến đấu vô cùng điên cưồng, gần như là chém giết đến mức không cần mạng nữa, không màng sống chết.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên