“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5769: "Lão tam còn chưa trở lại sao?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Tam đệ hiểu được nặng nhẹ mà!"Nguyên Trung Nhân cười ha hả nói: "Đại ca đừng lo lắng"."Báo!"Đúng lúc này, một người đột nhiên chạy từ bên ngoài đại sảnh vào."Tam bang chủ đã trở về!"Nghe thấy lời này, người bên trong cười nói: "Đại ca ngươi xem, ta đã nói tam đệ biết chừng mực, sẽ không làm bậy đâu!""Người đâu?"Sắc mặt võ giả kia tái nhợt, run rẩy nói: "Bị người ta... Bị người ta áp tải về...", "Cái gì!""Cái gì!"Hai vị bang chủ lập tức biến sắc.Mà giờ phút này, bên ngoài Nguyên Võ bang."Nguyên Võ bang!"Tần Ninh nhìn ba chữ to kia, khẽ mỉm cười nói: "Nam Hiên, tháo ra"."Rõ!"Diệp Nam Hiên sải bước ra, bàn tay tạo thành đao, một khí thế bộc phát ra khiến bảng hiệu rơi xuống đất rầm một tiếng.Sắc mặt mấy đệ tử canh gác đứng trong bang tái nhợt, nhưng cũng không dám ngăn cản.Ngay cả tam bang chủ đều bị đám người này bắt được, bọn họ tiến lên không phải là chịu chết sao! Mà sau khi bảng hiệu rơi xuống đất, từng bóng người từ bên trong lần lượt lao vụt ra."Là ai ăn gan hùm mật gấu đến Nguyên Võ bang gây chuyện, sống đủ rồi ư?"Một tiếng quát truyền ra, đám người đứng xung quanh xem chỉ cảm thấy màng nhĩ cũng phải run."Là ta!"Tần Ninh sải bước ra, khẽ mỉm cười nói: "Muốn chết, chỉ sợ các ngươi không giết được ta đâu!"Nguyên Trung Thiên, Nguyên Trung Nhân dẫn hơn mười người xuất hiện ở cửa Nguyên Võ bang, nhìn về phía đám người trước mặt.Mười thanh niên nam nữ kia giờ phút này đang áp giải mười mấy người Nguyên Trung Thành đứng bên ngoài Nguyên Võ bang."Đám nhóc nhà họ Linh...", Nguyên Trung Thiên nhìn thấy mấy người Linh Phi Dương, lúc nhìn thấy Linh Phỉ Phỉ, ánh mắt đột nhiên lấp lóe.Xong rồi!"Đại ca...", lúc này Nguyên Trung Thành đang bị trói, mặt mày xanh như tàu lá chuối, trông chẳng có tí hồng hào nào, ánh mắt hắn ta đầy đau khổ: "Xin lỗi... đại ca..."
"Tam đệ hiểu được nặng nhẹ mà!"
Nguyên Trung Nhân cười ha hả nói: "Đại ca đừng lo lắng".
"Báo!"
Đúng lúc này, một người đột nhiên chạy từ bên ngoài đại sảnh vào.
"Tam bang chủ đã trở về!"
Nghe thấy lời này, người bên trong cười nói: "Đại ca ngươi xem, ta đã nói tam đệ biết chừng mực, sẽ không làm bậy đâu!"
"Người đâu?"
Sắc mặt võ giả kia tái nhợt, run rẩy nói: "Bị người ta... Bị người ta áp tải về...", "Cái gì!"
"Cái gì!"
Hai vị bang chủ lập tức biến sắc.
Mà giờ phút này, bên ngoài Nguyên Võ bang.
"Nguyên Võ bang!"
Tần Ninh nhìn ba chữ to kia, khẽ mỉm cười nói: "Nam Hiên, tháo ra".
"Rõ!"
Diệp Nam Hiên sải bước ra, bàn tay tạo thành đao, một khí thế bộc phát ra khiến bảng hiệu rơi xuống đất rầm một tiếng.
Sắc mặt mấy đệ tử canh gác đứng trong bang tái nhợt, nhưng cũng không dám ngăn cản.
Ngay cả tam bang chủ đều bị đám người này bắt được, bọn họ tiến lên không phải là chịu chết sao! Mà sau khi bảng hiệu rơi xuống đất, từng bóng người từ bên trong lần lượt lao vụt ra.
"Là ai ăn gan hùm mật gấu đến Nguyên Võ bang gây chuyện, sống đủ rồi ư?"
Một tiếng quát truyền ra, đám người đứng xung quanh xem chỉ cảm thấy màng nhĩ cũng phải run.
"Là ta!"
Tần Ninh sải bước ra, khẽ mỉm cười nói: "Muốn chết, chỉ sợ các ngươi không giết được ta đâu!"
Nguyên Trung Thiên, Nguyên Trung Nhân dẫn hơn mười người xuất hiện ở cửa Nguyên Võ bang, nhìn về phía đám người trước mặt.
Mười thanh niên nam nữ kia giờ phút này đang áp giải mười mấy người Nguyên Trung Thành đứng bên ngoài Nguyên Võ bang.
"Đám nhóc nhà họ Linh...", Nguyên Trung Thiên nhìn thấy mấy người Linh Phi Dương, lúc nhìn thấy Linh Phỉ Phỉ, ánh mắt đột nhiên lấp lóe.
Xong rồi!
"Đại ca...", lúc này Nguyên Trung Thành đang bị trói, mặt mày xanh như tàu lá chuối, trông chẳng có tí hồng hào nào, ánh mắt hắn ta đầy đau khổ: "Xin lỗi... đại ca..."
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Tam đệ hiểu được nặng nhẹ mà!"Nguyên Trung Nhân cười ha hả nói: "Đại ca đừng lo lắng"."Báo!"Đúng lúc này, một người đột nhiên chạy từ bên ngoài đại sảnh vào."Tam bang chủ đã trở về!"Nghe thấy lời này, người bên trong cười nói: "Đại ca ngươi xem, ta đã nói tam đệ biết chừng mực, sẽ không làm bậy đâu!""Người đâu?"Sắc mặt võ giả kia tái nhợt, run rẩy nói: "Bị người ta... Bị người ta áp tải về...", "Cái gì!""Cái gì!"Hai vị bang chủ lập tức biến sắc.Mà giờ phút này, bên ngoài Nguyên Võ bang."Nguyên Võ bang!"Tần Ninh nhìn ba chữ to kia, khẽ mỉm cười nói: "Nam Hiên, tháo ra"."Rõ!"Diệp Nam Hiên sải bước ra, bàn tay tạo thành đao, một khí thế bộc phát ra khiến bảng hiệu rơi xuống đất rầm một tiếng.Sắc mặt mấy đệ tử canh gác đứng trong bang tái nhợt, nhưng cũng không dám ngăn cản.Ngay cả tam bang chủ đều bị đám người này bắt được, bọn họ tiến lên không phải là chịu chết sao! Mà sau khi bảng hiệu rơi xuống đất, từng bóng người từ bên trong lần lượt lao vụt ra."Là ai ăn gan hùm mật gấu đến Nguyên Võ bang gây chuyện, sống đủ rồi ư?"Một tiếng quát truyền ra, đám người đứng xung quanh xem chỉ cảm thấy màng nhĩ cũng phải run."Là ta!"Tần Ninh sải bước ra, khẽ mỉm cười nói: "Muốn chết, chỉ sợ các ngươi không giết được ta đâu!"Nguyên Trung Thiên, Nguyên Trung Nhân dẫn hơn mười người xuất hiện ở cửa Nguyên Võ bang, nhìn về phía đám người trước mặt.Mười thanh niên nam nữ kia giờ phút này đang áp giải mười mấy người Nguyên Trung Thành đứng bên ngoài Nguyên Võ bang."Đám nhóc nhà họ Linh...", Nguyên Trung Thiên nhìn thấy mấy người Linh Phi Dương, lúc nhìn thấy Linh Phỉ Phỉ, ánh mắt đột nhiên lấp lóe.Xong rồi!"Đại ca...", lúc này Nguyên Trung Thành đang bị trói, mặt mày xanh như tàu lá chuối, trông chẳng có tí hồng hào nào, ánh mắt hắn ta đầy đau khổ: "Xin lỗi... đại ca..."