“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2604

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Đứng lại!” Lúc này Lâm Dương đang ngồi trên ghế đột nhiên nói một câu.Tất cả mọi người đều dừng bước.Phong Thanh Vũ hơi nghiêng đầu nhìn qua anh.“Cậu nghĩ thông suốt rôi đấy hả?”Lâm Dương khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói.“Vừa rồi, những lời ông nói là đang uy hiếp tôi đấy hả?” Dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với Phong Thanh Vũ, bản thân chính là có dũng khí rất lớn.Hô hấp của đám người nhà họ Lâm như dừng lại, bọn họ đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương.Thế nhưng sắc mặt của Lâm Dương vân bình tĩnh như thường, chỉ là ánh mắt kia trở nên sâu thảm hơn.Trong văn phòng làm việc, bâu không khí lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả một sợi tóc rơi xuống mặt đất cũng sẽ phát ra một tiếng động rất lớn.Chỉ thấy Phong Thanh Vũ chắp tay ra sau lưng, dùng khóe mắt để liếc qua Lâm Dương, nói thẳng.“Đúng là như thế, tôi chính là đang uy hiếp cậu, cậu có ý kiến gì không?”là người không thích bị người khác uy hiếp.”“Cậu có thể chậm rãi thích ứng, hoặc là cậu có thể làm ra chút chuyện ngu xuẩn, nhưng một khi làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó thì không thể hối hận đâu.Phong Thanh Vũ bình tĩnh nói.Ý tứ trong lời nói của ông ta đã quá rõ ràng, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.Lâm Dương yên lặng lắc đầu, khàn giọng nói.“Nếu như tôi và ông đã không hợp ý, vậy thì không cần thiết phải nhiều lời nữa.”Sau khi nói xong, Lâm Dương cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại.“Sao thế? Cậu dự định gọi toàn bộ đám cấp dưới của mình đến đây à? Cũng được, đã lâu lắm rồi ông già này không đại khai sát giới, hôm nay sẽ giết một trận thật thống khoái.”Phong Thanh Vũ nói xong, trên mặt Lâm Dương vẫn không có một xíu sợ hãi nào.Lâm Hằng Chí không nhịn được, lắc đầu Cười nói.“Cậu Lâm, nếu như cậu muốn dựa vào đám súng ống trong tay Thủy Bình Vân hoặc là Huỳnh Lam để đối phó với lão tiên sinh Đạo Hoàng, vậy thì cậu quá sai rồi, tốc độ của lão tiên sinh Đạo Hoàng đây nhanh đến mức có thể bắt được. viên đạn, về phần Dịch Quế Lâm và đám cường giả của đảo. Tiêu Sầu kia, có lẽ bọn họ còn có thể tạo ra chút rắc rối cho. Đạo Hoàng tiên sinh đây, nhưng theo như những gì tôi được biết, bọn họ đêu đã bị cậu phái ra khỏi Giang Thành rồi”“Ồ, có vẻ như nhà họ Lâm đã điều tra tôi rất kỹ nhỉ?”Lâm Dương bình tĩnh đáp.“Cậu Lâm, cậu ngoan ngoãn nghe theo lời của lão tiên sinh đi, nếu không chỉ sợ hôm nay đầu của cậu sẽ bị ông ấy lấy đi đó”Lâm Hãng Chí lạnh nhạt nói, trong mất lóe lên ý CƯƠI. Anh ta ước gì Lâm Dương và Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ đánh nhau, như thế cho dù là ai thắng, đối với nhà họ Lâm mà nói, đó đều là chuyện tốt.“Về phần đám cấp dưới kia của cậu, vẫn đừng nên gọi bọn họ đến tìm đường chết thì hơn, cũng không phải lão tiên sinh đây ngại tốn sức, mà chính là ngại máu bẩn của đám kiến hôi đó.”Lâm Hằng Chí tiếp tục nói.Nhưng Lâm Hằng Chí vừa mới nói xong, điện thoại của Lâm Dương đã được kết nối.“Chủ tịch Lâm có gì dặn dò sao?”Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiêm túc của Mã Hải.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

“Đứng lại!” Lúc này Lâm Dương đang ngồi trên ghế đột nhiên nói một câu.

Tất cả mọi người đều dừng bước.

Phong Thanh Vũ hơi nghiêng đầu nhìn qua anh.

“Cậu nghĩ thông suốt rôi đấy hả?”

Lâm Dương khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói.

“Vừa rồi, những lời ông nói là đang uy hiếp tôi đấy hả?” Dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với Phong Thanh Vũ, bản thân chính là có dũng khí rất lớn.

Hô hấp của đám người nhà họ Lâm như dừng lại, bọn họ đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương.

Thế nhưng sắc mặt của Lâm Dương vân bình tĩnh như thường, chỉ là ánh mắt kia trở nên sâu thảm hơn.

Trong văn phòng làm việc, bâu không khí lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả một sợi tóc rơi xuống mặt đất cũng sẽ phát ra một tiếng động rất lớn.

Chỉ thấy Phong Thanh Vũ chắp tay ra sau lưng, dùng khóe mắt để liếc qua Lâm Dương, nói thẳng.

“Đúng là như thế, tôi chính là đang uy hiếp cậu, cậu có ý kiến gì không?”

là người không thích bị người khác uy hiếp.”

“Cậu có thể chậm rãi thích ứng, hoặc là cậu có thể làm ra chút chuyện ngu xuẩn, nhưng một khi làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó thì không thể hối hận đâu.

Phong Thanh Vũ bình tĩnh nói.

Ý tứ trong lời nói của ông ta đã quá rõ ràng, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Lâm Dương yên lặng lắc đầu, khàn giọng nói.

“Nếu như tôi và ông đã không hợp ý, vậy thì không cần thiết phải nhiều lời nữa.”

Sau khi nói xong, Lâm Dương cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại.

“Sao thế? Cậu dự định gọi toàn bộ đám cấp dưới của mình đến đây à? Cũng được, đã lâu lắm rồi ông già này không đại khai sát giới, hôm nay sẽ giết một trận thật thống khoái.”

Phong Thanh Vũ nói xong, trên mặt Lâm Dương vẫn không có một xíu sợ hãi nào.

Lâm Hằng Chí không nhịn được, lắc đầu Cười nói.

“Cậu Lâm, nếu như cậu muốn dựa vào đám súng ống trong tay Thủy Bình Vân hoặc là Huỳnh Lam để đối phó với lão tiên sinh Đạo Hoàng, vậy thì cậu quá sai rồi, tốc độ của lão tiên sinh Đạo Hoàng đây nhanh đến mức có thể bắt được. viên đạn, về phần Dịch Quế Lâm và đám cường giả của đảo. Tiêu Sầu kia, có lẽ bọn họ còn có thể tạo ra chút rắc rối cho. Đạo Hoàng tiên sinh đây, nhưng theo như những gì tôi được biết, bọn họ đêu đã bị cậu phái ra khỏi Giang Thành rồi”

“Ồ, có vẻ như nhà họ Lâm đã điều tra tôi rất kỹ nhỉ?”

Lâm Dương bình tĩnh đáp.

“Cậu Lâm, cậu ngoan ngoãn nghe theo lời của lão tiên sinh đi, nếu không chỉ sợ hôm nay đầu của cậu sẽ bị ông ấy lấy đi đó”

Lâm Hãng Chí lạnh nhạt nói, trong mất lóe lên ý CƯƠI. Anh ta ước gì Lâm Dương và Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ đánh nhau, như thế cho dù là ai thắng, đối với nhà họ Lâm mà nói, đó đều là chuyện tốt.

“Về phần đám cấp dưới kia của cậu, vẫn đừng nên gọi bọn họ đến tìm đường chết thì hơn, cũng không phải lão tiên sinh đây ngại tốn sức, mà chính là ngại máu bẩn của đám kiến hôi đó.”

Lâm Hằng Chí tiếp tục nói.

Nhưng Lâm Hằng Chí vừa mới nói xong, điện thoại của Lâm Dương đã được kết nối.

“Chủ tịch Lâm có gì dặn dò sao?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiêm túc của Mã Hải.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Đứng lại!” Lúc này Lâm Dương đang ngồi trên ghế đột nhiên nói một câu.Tất cả mọi người đều dừng bước.Phong Thanh Vũ hơi nghiêng đầu nhìn qua anh.“Cậu nghĩ thông suốt rôi đấy hả?”Lâm Dương khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói.“Vừa rồi, những lời ông nói là đang uy hiếp tôi đấy hả?” Dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với Phong Thanh Vũ, bản thân chính là có dũng khí rất lớn.Hô hấp của đám người nhà họ Lâm như dừng lại, bọn họ đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương.Thế nhưng sắc mặt của Lâm Dương vân bình tĩnh như thường, chỉ là ánh mắt kia trở nên sâu thảm hơn.Trong văn phòng làm việc, bâu không khí lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả một sợi tóc rơi xuống mặt đất cũng sẽ phát ra một tiếng động rất lớn.Chỉ thấy Phong Thanh Vũ chắp tay ra sau lưng, dùng khóe mắt để liếc qua Lâm Dương, nói thẳng.“Đúng là như thế, tôi chính là đang uy hiếp cậu, cậu có ý kiến gì không?”là người không thích bị người khác uy hiếp.”“Cậu có thể chậm rãi thích ứng, hoặc là cậu có thể làm ra chút chuyện ngu xuẩn, nhưng một khi làm ra chuyện ngu xuẩn gì đó thì không thể hối hận đâu.Phong Thanh Vũ bình tĩnh nói.Ý tứ trong lời nói của ông ta đã quá rõ ràng, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.Lâm Dương yên lặng lắc đầu, khàn giọng nói.“Nếu như tôi và ông đã không hợp ý, vậy thì không cần thiết phải nhiều lời nữa.”Sau khi nói xong, Lâm Dương cầm điện thoại di động lên, bấm một số điện thoại.“Sao thế? Cậu dự định gọi toàn bộ đám cấp dưới của mình đến đây à? Cũng được, đã lâu lắm rồi ông già này không đại khai sát giới, hôm nay sẽ giết một trận thật thống khoái.”Phong Thanh Vũ nói xong, trên mặt Lâm Dương vẫn không có một xíu sợ hãi nào.Lâm Hằng Chí không nhịn được, lắc đầu Cười nói.“Cậu Lâm, nếu như cậu muốn dựa vào đám súng ống trong tay Thủy Bình Vân hoặc là Huỳnh Lam để đối phó với lão tiên sinh Đạo Hoàng, vậy thì cậu quá sai rồi, tốc độ của lão tiên sinh Đạo Hoàng đây nhanh đến mức có thể bắt được. viên đạn, về phần Dịch Quế Lâm và đám cường giả của đảo. Tiêu Sầu kia, có lẽ bọn họ còn có thể tạo ra chút rắc rối cho. Đạo Hoàng tiên sinh đây, nhưng theo như những gì tôi được biết, bọn họ đêu đã bị cậu phái ra khỏi Giang Thành rồi”“Ồ, có vẻ như nhà họ Lâm đã điều tra tôi rất kỹ nhỉ?”Lâm Dương bình tĩnh đáp.“Cậu Lâm, cậu ngoan ngoãn nghe theo lời của lão tiên sinh đi, nếu không chỉ sợ hôm nay đầu của cậu sẽ bị ông ấy lấy đi đó”Lâm Hãng Chí lạnh nhạt nói, trong mất lóe lên ý CƯƠI. Anh ta ước gì Lâm Dương và Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ đánh nhau, như thế cho dù là ai thắng, đối với nhà họ Lâm mà nói, đó đều là chuyện tốt.“Về phần đám cấp dưới kia của cậu, vẫn đừng nên gọi bọn họ đến tìm đường chết thì hơn, cũng không phải lão tiên sinh đây ngại tốn sức, mà chính là ngại máu bẩn của đám kiến hôi đó.”Lâm Hằng Chí tiếp tục nói.Nhưng Lâm Hằng Chí vừa mới nói xong, điện thoại của Lâm Dương đã được kết nối.“Chủ tịch Lâm có gì dặn dò sao?”Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiêm túc của Mã Hải.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2604