“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2618
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Hôm nay nếu như không thiểu tay, thiếu chân, bọn họ nhất định không thể rời khỏi Tập Đoàn Dương Hoa.“Anh Hằng Chí, chúng ta phải làm sao bây giờ?”“Đừng mà, tôi không muốn mất tay đâu, tôi không muốn.” “Hu hu hưu…”Một số người trẻ tuổi của nhà họ Lâm trực tiếp sợ hãi đến phát khóc.Lâm Hằng Chí cắn răng một cái, dập đầu về phía Phong Thanh Vũ, lớn tiếng nói.“Tiền bối Đạo Hoàng, câu xin ngài mở lòng từ bi cứu lấy chúng tôi.”“Cứu lấy các người ư? Các người muốn hại đồ đệ của tôi, tôi hận không thể tháo các người thành tám mảnh, còn muốn tôi cứu các người ư? Nói chuyện viển vông!”Phong Thanh Vũ vung tay lên, hừ lạnh một tiếng.Lâm Hằng Chí nghe thấy thế, thiếu chút nữa đã tức đến mức hộc máu.Rõ ràng là Phong Thanh Vũ hạ độc thủ với Lâm Dương, bây giờ lại đổ lên đầu người nhà họ Lâm bọn họ.Hơn nữa bác sĩ Lâm cơ bản không có ý định làm đồ đệ của ông ta, ông ta lại mặt dày mày dạn làm thây.Lâm Hằng Chí thật đúng là chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như thế.Nhưng bây giờ anh ta cũng không có bất kỳ cách nào.Nếu như muốn sống, lúc này đây anh ta cũng chỉ có thể làm tráng sĩ chặt tay.“Bác sĩ Lâm…Tôi chọn tay.”Lâm Hằng Chí khàn giọng nói.“Vậy thì ra tay đi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.Lâm Hằng Chí cắn chặt răng, vẻ mặt dữ tợn, trong ánh mắt của anh ta đều là lạnh lẽo và hung ác.Nhà họ Lâm phái anh ta đến, chứng minh anh †a có mấy phần bản lĩnh.Trong lúc quan trọng này, anh ta cũng có mấy phần dũng khí.Quả nhiên, Lâm Hằng Chí cầm một mảnh thủy tinh ở dưới đất lên, gầm nhẹ một tiếng, sau đó anh ta hung ác cắt lên cổ tay trái của mình.Phập phập.Cổ tay bị cắt xuống, máu tươi bắn văng tung tóe.“ÁpNhững người nhà họ Lâm ở xung quanh đều bị dọa đến mức hét to.Lâm Hằng Chí đau đến mức cả người run rẩy, bên trong miệng còn phát ra những tiếng kêu rên.Anh ta ôm cổ tay trái của mình, vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng chảy ra.“Chủ tịch Lâm, tôi có thể đi được chưa?”Lâm Hằng Chí cắn răng hỏi.“Được rồi”Lâm Dương bình tĩnh nói.Lâm Hằng Chí run rẩy đứng lên, nhưng trong mắt của anh †a không còn e ngại như trước, thay vào đó là nông đậm hận ý và dữ tợn.“Nhà họ Lâm chúng tôi sẽ nhớ kỹ lần nhục nhã này.”Lâm Hằng Chí dữ tợn nói, quay người định đi. “Khoan đất” Lâm Dương đột nhiên gọi lại.Lâm Hằng Chí dừng bước.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Hôm nay nếu như không thiểu tay, thiếu chân, bọn họ nhất định không thể rời khỏi Tập Đoàn Dương Hoa.
“Anh Hằng Chí, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Đừng mà, tôi không muốn mất tay đâu, tôi không muốn.” “Hu hu hưu…”
Một số người trẻ tuổi của nhà họ Lâm trực tiếp sợ hãi đến phát khóc.
Lâm Hằng Chí cắn răng một cái, dập đầu về phía Phong Thanh Vũ, lớn tiếng nói.
“Tiền bối Đạo Hoàng, câu xin ngài mở lòng từ bi cứu lấy chúng tôi.”
“Cứu lấy các người ư? Các người muốn hại đồ đệ của tôi, tôi hận không thể tháo các người thành tám mảnh, còn muốn tôi cứu các người ư? Nói chuyện viển vông!”
Phong Thanh Vũ vung tay lên, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Hằng Chí nghe thấy thế, thiếu chút nữa đã tức đến mức hộc máu.
Rõ ràng là Phong Thanh Vũ hạ độc thủ với Lâm Dương, bây giờ lại đổ lên đầu người nhà họ Lâm bọn họ.
Hơn nữa bác sĩ Lâm cơ bản không có ý định làm đồ đệ của ông ta, ông ta lại mặt dày mày dạn làm thây.
Lâm Hằng Chí thật đúng là chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như thế.
Nhưng bây giờ anh ta cũng không có bất kỳ cách nào.
Nếu như muốn sống, lúc này đây anh ta cũng chỉ có thể làm tráng sĩ chặt tay.
“Bác sĩ Lâm…
Tôi chọn tay.”
Lâm Hằng Chí khàn giọng nói.
“Vậy thì ra tay đi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lâm Hằng Chí cắn chặt răng, vẻ mặt dữ tợn, trong ánh mắt của anh ta đều là lạnh lẽo và hung ác.
Nhà họ Lâm phái anh ta đến, chứng minh anh †a có mấy phần bản lĩnh.
Trong lúc quan trọng này, anh ta cũng có mấy phần dũng khí.
Quả nhiên, Lâm Hằng Chí cầm một mảnh thủy tinh ở dưới đất lên, gầm nhẹ một tiếng, sau đó anh ta hung ác cắt lên cổ tay trái của mình.
Phập phập.
Cổ tay bị cắt xuống, máu tươi bắn văng tung tóe.
“Áp
Những người nhà họ Lâm ở xung quanh đều bị dọa đến mức hét to.
Lâm Hằng Chí đau đến mức cả người run rẩy, bên trong miệng còn phát ra những tiếng kêu rên.
Anh ta ôm cổ tay trái của mình, vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng chảy ra.
“Chủ tịch Lâm, tôi có thể đi được chưa?”
Lâm Hằng Chí cắn răng hỏi.
“Được rồi”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lâm Hằng Chí run rẩy đứng lên, nhưng trong mắt của anh †a không còn e ngại như trước, thay vào đó là nông đậm hận ý và dữ tợn.
“Nhà họ Lâm chúng tôi sẽ nhớ kỹ lần nhục nhã này.”
Lâm Hằng Chí dữ tợn nói, quay người định đi. “Khoan đất” Lâm Dương đột nhiên gọi lại.
Lâm Hằng Chí dừng bước.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Hôm nay nếu như không thiểu tay, thiếu chân, bọn họ nhất định không thể rời khỏi Tập Đoàn Dương Hoa.“Anh Hằng Chí, chúng ta phải làm sao bây giờ?”“Đừng mà, tôi không muốn mất tay đâu, tôi không muốn.” “Hu hu hưu…”Một số người trẻ tuổi của nhà họ Lâm trực tiếp sợ hãi đến phát khóc.Lâm Hằng Chí cắn răng một cái, dập đầu về phía Phong Thanh Vũ, lớn tiếng nói.“Tiền bối Đạo Hoàng, câu xin ngài mở lòng từ bi cứu lấy chúng tôi.”“Cứu lấy các người ư? Các người muốn hại đồ đệ của tôi, tôi hận không thể tháo các người thành tám mảnh, còn muốn tôi cứu các người ư? Nói chuyện viển vông!”Phong Thanh Vũ vung tay lên, hừ lạnh một tiếng.Lâm Hằng Chí nghe thấy thế, thiếu chút nữa đã tức đến mức hộc máu.Rõ ràng là Phong Thanh Vũ hạ độc thủ với Lâm Dương, bây giờ lại đổ lên đầu người nhà họ Lâm bọn họ.Hơn nữa bác sĩ Lâm cơ bản không có ý định làm đồ đệ của ông ta, ông ta lại mặt dày mày dạn làm thây.Lâm Hằng Chí thật đúng là chưa từng thấy qua người nào vô sỉ như thế.Nhưng bây giờ anh ta cũng không có bất kỳ cách nào.Nếu như muốn sống, lúc này đây anh ta cũng chỉ có thể làm tráng sĩ chặt tay.“Bác sĩ Lâm…Tôi chọn tay.”Lâm Hằng Chí khàn giọng nói.“Vậy thì ra tay đi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.Lâm Hằng Chí cắn chặt răng, vẻ mặt dữ tợn, trong ánh mắt của anh ta đều là lạnh lẽo và hung ác.Nhà họ Lâm phái anh ta đến, chứng minh anh †a có mấy phần bản lĩnh.Trong lúc quan trọng này, anh ta cũng có mấy phần dũng khí.Quả nhiên, Lâm Hằng Chí cầm một mảnh thủy tinh ở dưới đất lên, gầm nhẹ một tiếng, sau đó anh ta hung ác cắt lên cổ tay trái của mình.Phập phập.Cổ tay bị cắt xuống, máu tươi bắn văng tung tóe.“ÁpNhững người nhà họ Lâm ở xung quanh đều bị dọa đến mức hét to.Lâm Hằng Chí đau đến mức cả người run rẩy, bên trong miệng còn phát ra những tiếng kêu rên.Anh ta ôm cổ tay trái của mình, vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng chảy ra.“Chủ tịch Lâm, tôi có thể đi được chưa?”Lâm Hằng Chí cắn răng hỏi.“Được rồi”Lâm Dương bình tĩnh nói.Lâm Hằng Chí run rẩy đứng lên, nhưng trong mắt của anh †a không còn e ngại như trước, thay vào đó là nông đậm hận ý và dữ tợn.“Nhà họ Lâm chúng tôi sẽ nhớ kỹ lần nhục nhã này.”Lâm Hằng Chí dữ tợn nói, quay người định đi. “Khoan đất” Lâm Dương đột nhiên gọi lại.Lâm Hằng Chí dừng bước.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên