“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5843: "Nàng nghĩ ta bị mù sao?"  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe".Thời Thanh Trúc lại cười tủm tỉm nói: "Phu quân, có phải chàng biết Hồng Phù Dung kia không?""Ừm".Tần Ninh đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Đời thứ năm, ta là Cửu Nguyên Đan Đế, chỉ là cũng cần có quá trình vươn lên, năm đó ta cũng đã ở trong Cửu Nguyên Vực rất lâu, khi đó...", "Hồng Phù Dung chỉ là một cô bé, ta thấy cô ấy khó khăn nên đã từng có một khoảng thời gian chỉ bảo cô ấy tu hành, cô ấy rất có thiên phú về âm thuật, đã vài vạn năm trôi qua, ta cũng không ngờ cô ấy đã sáng lập ra Phù Dung lâu!"Thời Thanh Trúc cười nói: "Thì ra là thế, khó trách chàng sẽ ra tay giúp cô ấy".Lấy tính cách của Tần Ninh, chắc chắn hắn sẽ không nhúng tay vào những chuyện như vậy.Mà một khi nhúng tay thì cũng là có ý đồ của mình.Thời Thanh Trúc trò chuyện thêm vài câu nữa với Tần Ninh sau đó chạy về phía giường lớn ngủ ngon lành.Tần Ninh đi đến bên giường, nghiêng người nằm xuống, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thời Thanh Trúc, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua người nàng, kéo lại vào lòng mình.Đã nhiều năm trôi qua, Tần Ninh cũng đã sớm nghĩ tới việc không hẹn mà gặp nhau rồi.Hồng Phù Dung chính là một người như thế.Âm thuật của cô ấy là do mình dạy, nhìn thấy bản nhạc kia, cô ấy sẽ biết mình là ai.Chỉ là thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.Hắn cũng không chắc chắn bây giờ Hồng Phù Dung như thế nào.Năm đó thiếu nữ nhỏ kia luôn có vẻ mặt buồn bã, hai mắt trống rỗng... Một đêm không có chuyện gì xảy ra.Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tần Ninh đều ở trong phòng tu hành.Mà sau bốn ngày, cuối cùng người của nhà họ Dương cũng đã đến lần nữa.Các phe phái đã đến đông đủ, sân bãi cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, hôm nay cuộc đấu võ bảy quận sẽ chính thức bắt đầu! Võ giả nhà họ Dương lần lượt dẫn các thế lực trong bảy quận được mời đến đi ra ngoài thành quận Côn Dương, đến một dãy núi nhỏ cách đó hơn mười dặm.Đi đến bên ngoài dãy núi nhỏ, chỉ thấy xung quanh đều đã được nhà họ Dương bố trí thỏa đáng.Những cây cờ tượng trưng cho thế lực bảy quận cao vài chục trượng được xếp trên từng ngọn núi cao.Hàng ngàn hàng vạn võ giả lúc này tụ tập ở xung quanh.Cuộc đấu võ bảy quận chính là một chuyện lớn.Quận Côn Dương, nhà họ Dương.Quận Lữ, nhà họ Lữ.Quận Ngô Điền, nhà họ Ngô.Quận Đại Khúc, nhà họ Khúc.Quận Long Dương, nhà họ Long.

Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe".

Thời Thanh Trúc lại cười tủm tỉm nói: "Phu quân, có phải chàng biết Hồng Phù Dung kia không?"

"Ừm".

Tần Ninh đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Đời thứ năm, ta là Cửu Nguyên Đan Đế, chỉ là cũng cần có quá trình vươn lên, năm đó ta cũng đã ở trong Cửu Nguyên Vực rất lâu, khi đó...", "Hồng Phù Dung chỉ là một cô bé, ta thấy cô ấy khó khăn nên đã từng có một khoảng thời gian chỉ bảo cô ấy tu hành, cô ấy rất có thiên phú về âm thuật, đã vài vạn năm trôi qua, ta cũng không ngờ cô ấy đã sáng lập ra Phù Dung lâu!"

Thời Thanh Trúc cười nói: "Thì ra là thế, khó trách chàng sẽ ra tay giúp cô ấy".

Lấy tính cách của Tần Ninh, chắc chắn hắn sẽ không nhúng tay vào những chuyện như vậy.

Mà một khi nhúng tay thì cũng là có ý đồ của mình.

Thời Thanh Trúc trò chuyện thêm vài câu nữa với Tần Ninh sau đó chạy về phía giường lớn ngủ ngon lành.

Tần Ninh đi đến bên giường, nghiêng người nằm xuống, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thời Thanh Trúc, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua người nàng, kéo lại vào lòng mình.

Đã nhiều năm trôi qua, Tần Ninh cũng đã sớm nghĩ tới việc không hẹn mà gặp nhau rồi.

Hồng Phù Dung chính là một người như thế.

Âm thuật của cô ấy là do mình dạy, nhìn thấy bản nhạc kia, cô ấy sẽ biết mình là ai.

Chỉ là thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Hắn cũng không chắc chắn bây giờ Hồng Phù Dung như thế nào.

Năm đó thiếu nữ nhỏ kia luôn có vẻ mặt buồn bã, hai mắt trống rỗng... Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tần Ninh đều ở trong phòng tu hành.

Mà sau bốn ngày, cuối cùng người của nhà họ Dương cũng đã đến lần nữa.

Các phe phái đã đến đông đủ, sân bãi cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, hôm nay cuộc đấu võ bảy quận sẽ chính thức bắt đầu! Võ giả nhà họ Dương lần lượt dẫn các thế lực trong bảy quận được mời đến đi ra ngoài thành quận Côn Dương, đến một dãy núi nhỏ cách đó hơn mười dặm.

Đi đến bên ngoài dãy núi nhỏ, chỉ thấy xung quanh đều đã được nhà họ Dương bố trí thỏa đáng.

Những cây cờ tượng trưng cho thế lực bảy quận cao vài chục trượng được xếp trên từng ngọn núi cao.

Hàng ngàn hàng vạn võ giả lúc này tụ tập ở xung quanh.

Cuộc đấu võ bảy quận chính là một chuyện lớn.

Quận Côn Dương, nhà họ Dương.

Quận Lữ, nhà họ Lữ.

Quận Ngô Điền, nhà họ Ngô.

Quận Đại Khúc, nhà họ Khúc.

Quận Long Dương, nhà họ Long.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh tiếp tục nói: "Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe".Thời Thanh Trúc lại cười tủm tỉm nói: "Phu quân, có phải chàng biết Hồng Phù Dung kia không?""Ừm".Tần Ninh đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Đời thứ năm, ta là Cửu Nguyên Đan Đế, chỉ là cũng cần có quá trình vươn lên, năm đó ta cũng đã ở trong Cửu Nguyên Vực rất lâu, khi đó...", "Hồng Phù Dung chỉ là một cô bé, ta thấy cô ấy khó khăn nên đã từng có một khoảng thời gian chỉ bảo cô ấy tu hành, cô ấy rất có thiên phú về âm thuật, đã vài vạn năm trôi qua, ta cũng không ngờ cô ấy đã sáng lập ra Phù Dung lâu!"Thời Thanh Trúc cười nói: "Thì ra là thế, khó trách chàng sẽ ra tay giúp cô ấy".Lấy tính cách của Tần Ninh, chắc chắn hắn sẽ không nhúng tay vào những chuyện như vậy.Mà một khi nhúng tay thì cũng là có ý đồ của mình.Thời Thanh Trúc trò chuyện thêm vài câu nữa với Tần Ninh sau đó chạy về phía giường lớn ngủ ngon lành.Tần Ninh đi đến bên giường, nghiêng người nằm xuống, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thời Thanh Trúc, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua người nàng, kéo lại vào lòng mình.Đã nhiều năm trôi qua, Tần Ninh cũng đã sớm nghĩ tới việc không hẹn mà gặp nhau rồi.Hồng Phù Dung chính là một người như thế.Âm thuật của cô ấy là do mình dạy, nhìn thấy bản nhạc kia, cô ấy sẽ biết mình là ai.Chỉ là thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.Hắn cũng không chắc chắn bây giờ Hồng Phù Dung như thế nào.Năm đó thiếu nữ nhỏ kia luôn có vẻ mặt buồn bã, hai mắt trống rỗng... Một đêm không có chuyện gì xảy ra.Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tần Ninh đều ở trong phòng tu hành.Mà sau bốn ngày, cuối cùng người của nhà họ Dương cũng đã đến lần nữa.Các phe phái đã đến đông đủ, sân bãi cũng đã được chuẩn bị kỹ càng, hôm nay cuộc đấu võ bảy quận sẽ chính thức bắt đầu! Võ giả nhà họ Dương lần lượt dẫn các thế lực trong bảy quận được mời đến đi ra ngoài thành quận Côn Dương, đến một dãy núi nhỏ cách đó hơn mười dặm.Đi đến bên ngoài dãy núi nhỏ, chỉ thấy xung quanh đều đã được nhà họ Dương bố trí thỏa đáng.Những cây cờ tượng trưng cho thế lực bảy quận cao vài chục trượng được xếp trên từng ngọn núi cao.Hàng ngàn hàng vạn võ giả lúc này tụ tập ở xung quanh.Cuộc đấu võ bảy quận chính là một chuyện lớn.Quận Côn Dương, nhà họ Dương.Quận Lữ, nhà họ Lữ.Quận Ngô Điền, nhà họ Ngô.Quận Đại Khúc, nhà họ Khúc.Quận Long Dương, nhà họ Long.

Chương 5843: "Nàng nghĩ ta bị mù sao?"