“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2645
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tôi nói cho anh biết, ba tôi sẽ không phản bội nhà họ Lâm, tuyệt đối không, anh bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi!” “Nhà họ Lâm ư?”Lâm Dương lắc đầu đáp.“Tôi cũng đâu ép buộc các người phản bội nhà họ Lâm, thứ tôi muốn là hủy diệt nhà họ Lâm”Nói đến đây, vẻ mặt của Lâm Dương lạnh lẽo đến cực hạn.Lâm Nhã Nam cuộn mình ngồi trên sofa, cả người của cô ta run lẩy bẩy, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.Lâm Dương không tiếp tục để ý đến cô ta nữa mà chính là tự mình xử lý văn kiện mà hôm nay Mã Hải đưa đến. Lâm Nhã Nam đứng ngồi không yên, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.Lâm Dương hoàn toàn coi cô ta như không khí để đối xử, nhưng vẫn che giấu dấu vết của cô ta, tránh cho để lộ tin tức Lâm Nhã Nam đang ở Tập Đoàn Dương Hoa. Trái lại trong chuyện này Lâm Nhã Nam cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn chờ đợi, cũng không lên tiếng quấy rầy.Mãi cho đến ngày thứ tư, Lâm Nhã Nam không nhịn được nữa, cô ta lên tiếng hỏi.“Thầy đã đến Hồng Nhan Cốc được mấy ngày rồi, sao đến bây giờ ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi đến nhỉ?”“Đúng thế”Lâm Dương cũng từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên, cau mày nói.gang y “Nếu như chỉ là thương lượng, không cần thiết phải lâu như thế”“Chẳng lẽ… Thầy đã xảy ra chuyện ư?” Cả người Lâm Nhã Nam run lên, run sợ nói.Lâm Dương không nói chuyện, trong đầu lại có một loại dự cảm bất thường.Thế nhưng đúng vào lúc này, Mã Hải lại một lần nữa gõ cửa.“Vào đi!” Lâm Dương lên tiếng.Mã Hải đi vào văn phòng, đi lên phía trước mấy bước, ông ta hơi cúi đầu, nghiêm túc nói.“Chủ tịch Lâm, bên phía Hồng Nhan Cốc có tin tức” “Tin tức gì? Nhanh mang đến cho tôi xem!” Lâm Dương nói.Mã Hải không nói gì, ông ta hơi trầm mặc một lúc, sau đó vây tay.Lại thấy người bên ngoài bê một cái hộp vuông, đặt ở trên kệ.Lâm Dương có thể ngửi được mùi máu tươi rất rõ ràng †ừ bên trong hộp tỏa ra.Anh lập tức hiểu được đại khái, nhìn vào bên trong, trong nháy mắt đã trợn mắt há mồm.Trong hộp… Đúng là đầu của Phong Thanh Vũ.Bầu không khí trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, Lâm Dương yên lặng nhìn chiếc đầu người bên trong hộp, vẻ mặt ngưng trọng.Mã Hải cũng nghiêng đầu nhìn qua, vẻ mặt càng thêm nặng nề và sửng sốt.“Đã xảy ra chuyện gì thế?”Lâm Dương hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi.“Từ sau vụ việc xảy ra ở bãi đậu xe dưới lòng đất, đã có thêm rất nhiêu người của Hồng Nhan Cốc đến Giang Thành, lúc trước ở tỉnh Quảng Liễu, chủ tịch Lâm cậu đã cùng người của Hồng Nhan Gốc xảy ra xung đột, sau khi ngài Phong Thanh Vũ biết được, ông ấy đã cho rằng Hồng Nhan Cốc nhất định sẽ hạ lệnh giết chủ tịch Lâm cậu, vì thế ông ấy muốn giúp chủ tịch Lâm cậu giải quyết chuyện này, hòa giải với đám.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Tôi nói cho anh biết, ba tôi sẽ không phản bội nhà họ Lâm, tuyệt đối không, anh bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi!” “Nhà họ Lâm ư?”
Lâm Dương lắc đầu đáp.
“Tôi cũng đâu ép buộc các người phản bội nhà họ Lâm, thứ tôi muốn là hủy diệt nhà họ Lâm”
Nói đến đây, vẻ mặt của Lâm Dương lạnh lẽo đến cực hạn.
Lâm Nhã Nam cuộn mình ngồi trên sofa, cả người của cô ta run lẩy bẩy, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
Lâm Dương không tiếp tục để ý đến cô ta nữa mà chính là tự mình xử lý văn kiện mà hôm nay Mã Hải đưa đến. Lâm Nhã Nam đứng ngồi không yên, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lâm Dương hoàn toàn coi cô ta như không khí để đối xử, nhưng vẫn che giấu dấu vết của cô ta, tránh cho để lộ tin tức Lâm Nhã Nam đang ở Tập Đoàn Dương Hoa. Trái lại trong chuyện này Lâm Nhã Nam cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn chờ đợi, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Mãi cho đến ngày thứ tư, Lâm Nhã Nam không nhịn được nữa, cô ta lên tiếng hỏi.
“Thầy đã đến Hồng Nhan Cốc được mấy ngày rồi, sao đến bây giờ ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi đến nhỉ?”
“Đúng thế”
Lâm Dương cũng từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên, cau mày nói.
gang y “Nếu như chỉ là thương lượng, không cần thiết phải lâu như thế”
“Chẳng lẽ… Thầy đã xảy ra chuyện ư?” Cả người Lâm Nhã Nam run lên, run sợ nói.
Lâm Dương không nói chuyện, trong đầu lại có một loại dự cảm bất thường.
Thế nhưng đúng vào lúc này, Mã Hải lại một lần nữa gõ cửa.
“Vào đi!” Lâm Dương lên tiếng.
Mã Hải đi vào văn phòng, đi lên phía trước mấy bước, ông ta hơi cúi đầu, nghiêm túc nói.
“Chủ tịch Lâm, bên phía Hồng Nhan Cốc có tin tức” “Tin tức gì? Nhanh mang đến cho tôi xem!” Lâm Dương nói.
Mã Hải không nói gì, ông ta hơi trầm mặc một lúc, sau đó vây tay.
Lại thấy người bên ngoài bê một cái hộp vuông, đặt ở trên kệ.
Lâm Dương có thể ngửi được mùi máu tươi rất rõ ràng †ừ bên trong hộp tỏa ra.
Anh lập tức hiểu được đại khái, nhìn vào bên trong, trong nháy mắt đã trợn mắt há mồm.
Trong hộp… Đúng là đầu của Phong Thanh Vũ.
Bầu không khí trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, Lâm Dương yên lặng nhìn chiếc đầu người bên trong hộp, vẻ mặt ngưng trọng.
Mã Hải cũng nghiêng đầu nhìn qua, vẻ mặt càng thêm nặng nề và sửng sốt.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Lâm Dương hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi.
“Từ sau vụ việc xảy ra ở bãi đậu xe dưới lòng đất, đã có thêm rất nhiêu người của Hồng Nhan Cốc đến Giang Thành, lúc trước ở tỉnh Quảng Liễu, chủ tịch Lâm cậu đã cùng người của Hồng Nhan Gốc xảy ra xung đột, sau khi ngài Phong Thanh Vũ biết được, ông ấy đã cho rằng Hồng Nhan Cốc nhất định sẽ hạ lệnh giết chủ tịch Lâm cậu, vì thế ông ấy muốn giúp chủ tịch Lâm cậu giải quyết chuyện này, hòa giải với đám.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tôi nói cho anh biết, ba tôi sẽ không phản bội nhà họ Lâm, tuyệt đối không, anh bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi!” “Nhà họ Lâm ư?”Lâm Dương lắc đầu đáp.“Tôi cũng đâu ép buộc các người phản bội nhà họ Lâm, thứ tôi muốn là hủy diệt nhà họ Lâm”Nói đến đây, vẻ mặt của Lâm Dương lạnh lẽo đến cực hạn.Lâm Nhã Nam cuộn mình ngồi trên sofa, cả người của cô ta run lẩy bẩy, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.Lâm Dương không tiếp tục để ý đến cô ta nữa mà chính là tự mình xử lý văn kiện mà hôm nay Mã Hải đưa đến. Lâm Nhã Nam đứng ngồi không yên, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.Lâm Dương hoàn toàn coi cô ta như không khí để đối xử, nhưng vẫn che giấu dấu vết của cô ta, tránh cho để lộ tin tức Lâm Nhã Nam đang ở Tập Đoàn Dương Hoa. Trái lại trong chuyện này Lâm Nhã Nam cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn chờ đợi, cũng không lên tiếng quấy rầy.Mãi cho đến ngày thứ tư, Lâm Nhã Nam không nhịn được nữa, cô ta lên tiếng hỏi.“Thầy đã đến Hồng Nhan Cốc được mấy ngày rồi, sao đến bây giờ ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi đến nhỉ?”“Đúng thế”Lâm Dương cũng từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên, cau mày nói.gang y “Nếu như chỉ là thương lượng, không cần thiết phải lâu như thế”“Chẳng lẽ… Thầy đã xảy ra chuyện ư?” Cả người Lâm Nhã Nam run lên, run sợ nói.Lâm Dương không nói chuyện, trong đầu lại có một loại dự cảm bất thường.Thế nhưng đúng vào lúc này, Mã Hải lại một lần nữa gõ cửa.“Vào đi!” Lâm Dương lên tiếng.Mã Hải đi vào văn phòng, đi lên phía trước mấy bước, ông ta hơi cúi đầu, nghiêm túc nói.“Chủ tịch Lâm, bên phía Hồng Nhan Cốc có tin tức” “Tin tức gì? Nhanh mang đến cho tôi xem!” Lâm Dương nói.Mã Hải không nói gì, ông ta hơi trầm mặc một lúc, sau đó vây tay.Lại thấy người bên ngoài bê một cái hộp vuông, đặt ở trên kệ.Lâm Dương có thể ngửi được mùi máu tươi rất rõ ràng †ừ bên trong hộp tỏa ra.Anh lập tức hiểu được đại khái, nhìn vào bên trong, trong nháy mắt đã trợn mắt há mồm.Trong hộp… Đúng là đầu của Phong Thanh Vũ.Bầu không khí trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, Lâm Dương yên lặng nhìn chiếc đầu người bên trong hộp, vẻ mặt ngưng trọng.Mã Hải cũng nghiêng đầu nhìn qua, vẻ mặt càng thêm nặng nề và sửng sốt.“Đã xảy ra chuyện gì thế?”Lâm Dương hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi.“Từ sau vụ việc xảy ra ở bãi đậu xe dưới lòng đất, đã có thêm rất nhiêu người của Hồng Nhan Cốc đến Giang Thành, lúc trước ở tỉnh Quảng Liễu, chủ tịch Lâm cậu đã cùng người của Hồng Nhan Gốc xảy ra xung đột, sau khi ngài Phong Thanh Vũ biết được, ông ấy đã cho rằng Hồng Nhan Cốc nhất định sẽ hạ lệnh giết chủ tịch Lâm cậu, vì thế ông ấy muốn giúp chủ tịch Lâm cậu giải quyết chuyện này, hòa giải với đám.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên