“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2662
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Các vị sư tỷ đã mệt mỏi rồi, để em đi cho, Nam sư muội, anh Kỳ Lân, mời đi bên này!”“Để em đưa đi chol”Cả đám đệ tử nhao nhao vây tới, tranh giành muốn dẫn Lâm Nhã Nam và Lâm Dương đi.“Khốn nạn, tất cả cút hết ngay cho tôi!”Triệu Minh Nguyệt nổi giận, lập tức hét to.Tất cả đệ tử nữ đều run lên, vội vàng lùi về phía sau. “Còn ra thể thống gì nữa?”Triệu Minh Nguyệt trừng mắt với những người này một cái, sau đó nói với ‘Ky Lân cũng là Lâm Dương: “Hai người đi theo tôi đi!”Sau khi nói xong, cô ta lập tức đi trước dẫn đường.Lúc này Lâm Dương đỡ Lâm Nhã Nam tiến lên.Mà Gia Linh thì có vẻ mặt hoang mang và lo lắng liếc nhìn Lâm Dương một cái.Không biết vì sao, cô ta cảm thấy Kỳ Lân này… Có chút không đúng lắm…Triệu Minh Nguyệt dân Lâm Dương và Lâm Nhã Nam tới một cái sân rất hẻo lánh.Nơi này là trung tâm ở Hồng Nhan Gốc.Dọc theo đường đi, rất nhiều đệ tử đều tò mò nhìn Lâm Dương.Lâm Dương đeo kính vào lân nữa.Tuy che đi không ít dung mạo, nhưng Triệu Minh Nguyệt đã thấy được gương mặt anh dưới kính, cô ta đã không thể quên rồi.“Hai người ở nơi này đi, lát nữa tôi sẽ phái người đưa đồng phục tới cho Nam sư muội, cũng đón cô ấy đi học, anh Kỳ Lân, anh nhất định phải ở yên đây, không được đi đâu, biết không?”Triệu Minh Nguyệt ho khan, không dám nhìn Lâm Dương, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhã Nam nói.“Không thành vấn đề”Lâm Dương gật đầu.Triệu Minh Nguyệt lập tức rời đi.Triệu Minh Nguyệt vừa đi, Lâm Nhã Nam vẫn luôn giả bộ mê mang và suy yếu lập tức ngã xuống giường trong phòng, kêu la, hai tay không ngừng xoa bóp khắp nơi, nhe răng trợn mắt giống như vô cùng đau đớn.“Làm sao vậy? Rất khó chịu à?”“Đúng vậy, mới đầu lúc xuống ao còn không có phản ứng gì, đợi thêm một lát thì xương thịt trêu người tôi như muốn tan ra! Đau chết mất, tôi vẫn luôn nhịn suốt đường đi…”“Xem ra cơ thể cô không dung với nước ao kia, nếu không phải tôi châm cứu giúp cô trước, có khả năng cô sẽ như những cô gái lúc trước, chết ở trong ao, sau đó bị khiêng đi, vứt xác ở vùng hoang dã”Lâm Dương nói.Lâm Nhã Nam nghe thấy thế, gương mặt tái mét. “Không cần phải sợ, đã qua cả rồi, hơn nữa cô coi như vì họa được phúc Lâm Dương cười nói.“Tôi vì họa được phúc chỗ nào chứ?”“Đó là nước thay da đổi thịt ấy, nếu người của Hồng Nhan Cốc không nói dối, bây giờ cơ thể cô đã được cải †ạo lại, hai mạch nhâm đốc của cô hẳn là đã được đả thông, thiên mạch đã sinh ra, đan điền ngưng kết! Bâygiờ, cô có thể được xưng là thiên tài’ rồi đấy!” Lâm Dương nói.“Thật sao?”Đôi mắt Lâm Nhã Nam mở to, vẻ mặt khó mà tin.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Các vị sư tỷ đã mệt mỏi rồi, để em đi cho, Nam sư muội, anh Kỳ Lân, mời đi bên này!”
“Để em đưa đi chol”
Cả đám đệ tử nhao nhao vây tới, tranh giành muốn dẫn Lâm Nhã Nam và Lâm Dương đi.
“Khốn nạn, tất cả cút hết ngay cho tôi!”
Triệu Minh Nguyệt nổi giận, lập tức hét to.
Tất cả đệ tử nữ đều run lên, vội vàng lùi về phía sau. “Còn ra thể thống gì nữa?”
Triệu Minh Nguyệt trừng mắt với những người này một cái, sau đó nói với ‘Ky Lân cũng là Lâm Dương: “Hai người đi theo tôi đi!”
Sau khi nói xong, cô ta lập tức đi trước dẫn đường.
Lúc này Lâm Dương đỡ Lâm Nhã Nam tiến lên.
Mà Gia Linh thì có vẻ mặt hoang mang và lo lắng liếc nhìn Lâm Dương một cái.
Không biết vì sao, cô ta cảm thấy Kỳ Lân này… Có chút không đúng lắm…
Triệu Minh Nguyệt dân Lâm Dương và Lâm Nhã Nam tới một cái sân rất hẻo lánh.
Nơi này là trung tâm ở Hồng Nhan Gốc.
Dọc theo đường đi, rất nhiều đệ tử đều tò mò nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương đeo kính vào lân nữa.
Tuy che đi không ít dung mạo, nhưng Triệu Minh Nguyệt đã thấy được gương mặt anh dưới kính, cô ta đã không thể quên rồi.
“Hai người ở nơi này đi, lát nữa tôi sẽ phái người đưa đồng phục tới cho Nam sư muội, cũng đón cô ấy đi học, anh Kỳ Lân, anh nhất định phải ở yên đây, không được đi đâu, biết không?”
Triệu Minh Nguyệt ho khan, không dám nhìn Lâm Dương, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhã Nam nói.
“Không thành vấn đề”
Lâm Dương gật đầu.
Triệu Minh Nguyệt lập tức rời đi.
Triệu Minh Nguyệt vừa đi, Lâm Nhã Nam vẫn luôn giả bộ mê mang và suy yếu lập tức ngã xuống giường trong phòng, kêu la, hai tay không ngừng xoa bóp khắp nơi, nhe răng trợn mắt giống như vô cùng đau đớn.
“Làm sao vậy? Rất khó chịu à?”
“Đúng vậy, mới đầu lúc xuống ao còn không có phản ứng gì, đợi thêm một lát thì xương thịt trêu người tôi như muốn tan ra! Đau chết mất, tôi vẫn luôn nhịn suốt đường đi…”
“Xem ra cơ thể cô không dung với nước ao kia, nếu không phải tôi châm cứu giúp cô trước, có khả năng cô sẽ như những cô gái lúc trước, chết ở trong ao, sau đó bị khiêng đi, vứt xác ở vùng hoang dã”
Lâm Dương nói.
Lâm Nhã Nam nghe thấy thế, gương mặt tái mét. “Không cần phải sợ, đã qua cả rồi, hơn nữa cô coi như vì họa được phúc Lâm Dương cười nói.
“Tôi vì họa được phúc chỗ nào chứ?”
“Đó là nước thay da đổi thịt ấy, nếu người của Hồng Nhan Cốc không nói dối, bây giờ cơ thể cô đã được cải †ạo lại, hai mạch nhâm đốc của cô hẳn là đã được đả thông, thiên mạch đã sinh ra, đan điền ngưng kết! Bây
giờ, cô có thể được xưng là thiên tài’ rồi đấy!” Lâm Dương nói.
“Thật sao?”
Đôi mắt Lâm Nhã Nam mở to, vẻ mặt khó mà tin.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Các vị sư tỷ đã mệt mỏi rồi, để em đi cho, Nam sư muội, anh Kỳ Lân, mời đi bên này!”“Để em đưa đi chol”Cả đám đệ tử nhao nhao vây tới, tranh giành muốn dẫn Lâm Nhã Nam và Lâm Dương đi.“Khốn nạn, tất cả cút hết ngay cho tôi!”Triệu Minh Nguyệt nổi giận, lập tức hét to.Tất cả đệ tử nữ đều run lên, vội vàng lùi về phía sau. “Còn ra thể thống gì nữa?”Triệu Minh Nguyệt trừng mắt với những người này một cái, sau đó nói với ‘Ky Lân cũng là Lâm Dương: “Hai người đi theo tôi đi!”Sau khi nói xong, cô ta lập tức đi trước dẫn đường.Lúc này Lâm Dương đỡ Lâm Nhã Nam tiến lên.Mà Gia Linh thì có vẻ mặt hoang mang và lo lắng liếc nhìn Lâm Dương một cái.Không biết vì sao, cô ta cảm thấy Kỳ Lân này… Có chút không đúng lắm…Triệu Minh Nguyệt dân Lâm Dương và Lâm Nhã Nam tới một cái sân rất hẻo lánh.Nơi này là trung tâm ở Hồng Nhan Gốc.Dọc theo đường đi, rất nhiều đệ tử đều tò mò nhìn Lâm Dương.Lâm Dương đeo kính vào lân nữa.Tuy che đi không ít dung mạo, nhưng Triệu Minh Nguyệt đã thấy được gương mặt anh dưới kính, cô ta đã không thể quên rồi.“Hai người ở nơi này đi, lát nữa tôi sẽ phái người đưa đồng phục tới cho Nam sư muội, cũng đón cô ấy đi học, anh Kỳ Lân, anh nhất định phải ở yên đây, không được đi đâu, biết không?”Triệu Minh Nguyệt ho khan, không dám nhìn Lâm Dương, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Nhã Nam nói.“Không thành vấn đề”Lâm Dương gật đầu.Triệu Minh Nguyệt lập tức rời đi.Triệu Minh Nguyệt vừa đi, Lâm Nhã Nam vẫn luôn giả bộ mê mang và suy yếu lập tức ngã xuống giường trong phòng, kêu la, hai tay không ngừng xoa bóp khắp nơi, nhe răng trợn mắt giống như vô cùng đau đớn.“Làm sao vậy? Rất khó chịu à?”“Đúng vậy, mới đầu lúc xuống ao còn không có phản ứng gì, đợi thêm một lát thì xương thịt trêu người tôi như muốn tan ra! Đau chết mất, tôi vẫn luôn nhịn suốt đường đi…”“Xem ra cơ thể cô không dung với nước ao kia, nếu không phải tôi châm cứu giúp cô trước, có khả năng cô sẽ như những cô gái lúc trước, chết ở trong ao, sau đó bị khiêng đi, vứt xác ở vùng hoang dã”Lâm Dương nói.Lâm Nhã Nam nghe thấy thế, gương mặt tái mét. “Không cần phải sợ, đã qua cả rồi, hơn nữa cô coi như vì họa được phúc Lâm Dương cười nói.“Tôi vì họa được phúc chỗ nào chứ?”“Đó là nước thay da đổi thịt ấy, nếu người của Hồng Nhan Cốc không nói dối, bây giờ cơ thể cô đã được cải †ạo lại, hai mạch nhâm đốc của cô hẳn là đã được đả thông, thiên mạch đã sinh ra, đan điền ngưng kết! Bâygiờ, cô có thể được xưng là thiên tài’ rồi đấy!” Lâm Dương nói.“Thật sao?”Đôi mắt Lâm Nhã Nam mở to, vẻ mặt khó mà tin.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên