“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2673
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không có bùn đen ở cửa cốc…”Gia Linh trâm giọng nói.“Vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta thật sự hiểu lầm người tốt rồi?”Giảng sư Minh Lan cau mày nói.“Tuy không có bùn đen, nhưng mà…ˆ “Nhưng mà cái gì?” Thân kinh của mọi người lại một lân nữa trở nên căng thẳng.“Nhưng mà đế giày này… Có dấu vết rửa sạch!”Gia Linh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Dương nói. “Dấu vết rửa sạch sao?”Vẻ mặt mọi người căng thẳng, cùng nhìn chằm chằm Lâm Dương.Lâm Nhã Nam cũng ngây ngốc, nhìn anh với vẻ khó mà Tin.Cô ta biết Lâm Dương rất thông minh, nhưng dù sao Gia Linh cũng dùng nước cờ cao như vậy.Cho dù Lâm Dương đúng lúc rửa sạch bùn dưới đế giày, vẫn bị cô ta nhìn ra được manh mối.Xong rồi.Lúc này hoàn toàn xong rồi! Thế này thì rửa sạch tình nghỉ làm sao đây? Lâm Nhã Nam run lẩy bẩy, gương mặt càng trắng bệch hơn.Ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về phía Lâm Dương, đợi câu trả lời của anh.“Sao cậu không nói đi?”Giảng sư Minh Lan nghiêm khắc la lên.“Em thấy anh ta căn bản chính là không còn lời nào để nói rồi”Có người ở bên cạnh kêu lên.Gia Linh rạng rỡ nhìn chằm chằm Lâm Dương.Tuy đây không phải là chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng có thể nói lên rất nhiều chuyện rồi.Nhưng mà đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên mở miệng: “Chuyện này có thể chứng minh được gì? Nếu các cô lấy chuyện này định tội tôi, như vậy chẳng phải là nói mỗi người ở đây đều có tội sao?”“Cậu có ý gì?”Giảng sư Minh Lan nhíu mày hỏi.“Cô Gia Linh, cô có thể cởi giày của cô được không? Lâm Dương mỉm cười hỏi Gia Linh.Gia Linh sợ run lên, lông mày hơi cau lại, nhỏ giọng nói: “Không lẽ anh đang hoài nghỉ tôi sao?”“Tôi chỉ muốn chứng minh là mình trong sạch thôi” “Được thôi.”Gia Linh chân chừ một lát, mới gật đầu nói: “Tôi muốn xem một chút, anh tự chứng minh cho mình thế nào” Sau khi nói xong, Gia Linh cởi giày ra.Nhưng lộ ra một đôi chân tinh xảo hơi Xòe ra.Đôi chân như ngọc quả thực như kiệt tác của thượng đế, không có một chút tỳ vết nào, ánh trăng chiếu xuống giống như mỹ ngọc tạo ra.Lâm Dương hơi sửng sốt nhìn.Đôi má Gia Linh hơi ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Khi cửa cốc gặp chuyện không may tôi đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, cho nên không kịp đi bít tất”“Không sao, chân của cô không thối”Lâm Dương cười nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Không có bùn đen ở cửa cốc…”
Gia Linh trâm giọng nói.
“Vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta thật sự hiểu lầm người tốt rồi?”
Giảng sư Minh Lan cau mày nói.
“Tuy không có bùn đen, nhưng mà…ˆ “Nhưng mà cái gì?” Thân kinh của mọi người lại một lân nữa trở nên căng thẳng.
“Nhưng mà đế giày này… Có dấu vết rửa sạch!”
Gia Linh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Dương nói. “Dấu vết rửa sạch sao?”
Vẻ mặt mọi người căng thẳng, cùng nhìn chằm chằm Lâm Dương.
Lâm Nhã Nam cũng ngây ngốc, nhìn anh với vẻ khó mà Tin.
Cô ta biết Lâm Dương rất thông minh, nhưng dù sao Gia Linh cũng dùng nước cờ cao như vậy.
Cho dù Lâm Dương đúng lúc rửa sạch bùn dưới đế giày, vẫn bị cô ta nhìn ra được manh mối.
Xong rồi.
Lúc này hoàn toàn xong rồi! Thế này thì rửa sạch tình nghỉ làm sao đây? Lâm Nhã Nam run lẩy bẩy, gương mặt càng trắng bệch hơn.
Ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về phía Lâm Dương, đợi câu trả lời của anh.
“Sao cậu không nói đi?”
Giảng sư Minh Lan nghiêm khắc la lên.
“Em thấy anh ta căn bản chính là không còn lời nào để nói rồi”
Có người ở bên cạnh kêu lên.
Gia Linh rạng rỡ nhìn chằm chằm Lâm Dương.
Tuy đây không phải là chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng có thể nói lên rất nhiều chuyện rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên mở miệng: “Chuyện này có thể chứng minh được gì? Nếu các cô lấy chuyện này định tội tôi, như vậy chẳng phải là nói mỗi người ở đây đều có tội sao?”
“Cậu có ý gì?”
Giảng sư Minh Lan nhíu mày hỏi.
“Cô Gia Linh, cô có thể cởi giày của cô được không? Lâm Dương mỉm cười hỏi Gia Linh.
Gia Linh sợ run lên, lông mày hơi cau lại, nhỏ giọng nói: “Không lẽ anh đang hoài nghỉ tôi sao?”
“Tôi chỉ muốn chứng minh là mình trong sạch thôi” “Được thôi.”
Gia Linh chân chừ một lát, mới gật đầu nói: “Tôi muốn xem một chút, anh tự chứng minh cho mình thế nào” Sau khi nói xong, Gia Linh cởi giày ra.
Nhưng lộ ra một đôi chân tinh xảo hơi Xòe ra.
Đôi chân như ngọc quả thực như kiệt tác của thượng đế, không có một chút tỳ vết nào, ánh trăng chiếu xuống giống như mỹ ngọc tạo ra.
Lâm Dương hơi sửng sốt nhìn.
Đôi má Gia Linh hơi ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Khi cửa cốc gặp chuyện không may tôi đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, cho nên không kịp đi bít tất”
“Không sao, chân của cô không thối”
Lâm Dương cười nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không có bùn đen ở cửa cốc…”Gia Linh trâm giọng nói.“Vậy sao? Chẳng lẽ chúng ta thật sự hiểu lầm người tốt rồi?”Giảng sư Minh Lan cau mày nói.“Tuy không có bùn đen, nhưng mà…ˆ “Nhưng mà cái gì?” Thân kinh của mọi người lại một lân nữa trở nên căng thẳng.“Nhưng mà đế giày này… Có dấu vết rửa sạch!”Gia Linh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Dương nói. “Dấu vết rửa sạch sao?”Vẻ mặt mọi người căng thẳng, cùng nhìn chằm chằm Lâm Dương.Lâm Nhã Nam cũng ngây ngốc, nhìn anh với vẻ khó mà Tin.Cô ta biết Lâm Dương rất thông minh, nhưng dù sao Gia Linh cũng dùng nước cờ cao như vậy.Cho dù Lâm Dương đúng lúc rửa sạch bùn dưới đế giày, vẫn bị cô ta nhìn ra được manh mối.Xong rồi.Lúc này hoàn toàn xong rồi! Thế này thì rửa sạch tình nghỉ làm sao đây? Lâm Nhã Nam run lẩy bẩy, gương mặt càng trắng bệch hơn.Ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về phía Lâm Dương, đợi câu trả lời của anh.“Sao cậu không nói đi?”Giảng sư Minh Lan nghiêm khắc la lên.“Em thấy anh ta căn bản chính là không còn lời nào để nói rồi”Có người ở bên cạnh kêu lên.Gia Linh rạng rỡ nhìn chằm chằm Lâm Dương.Tuy đây không phải là chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng có thể nói lên rất nhiều chuyện rồi.Nhưng mà đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên mở miệng: “Chuyện này có thể chứng minh được gì? Nếu các cô lấy chuyện này định tội tôi, như vậy chẳng phải là nói mỗi người ở đây đều có tội sao?”“Cậu có ý gì?”Giảng sư Minh Lan nhíu mày hỏi.“Cô Gia Linh, cô có thể cởi giày của cô được không? Lâm Dương mỉm cười hỏi Gia Linh.Gia Linh sợ run lên, lông mày hơi cau lại, nhỏ giọng nói: “Không lẽ anh đang hoài nghỉ tôi sao?”“Tôi chỉ muốn chứng minh là mình trong sạch thôi” “Được thôi.”Gia Linh chân chừ một lát, mới gật đầu nói: “Tôi muốn xem một chút, anh tự chứng minh cho mình thế nào” Sau khi nói xong, Gia Linh cởi giày ra.Nhưng lộ ra một đôi chân tinh xảo hơi Xòe ra.Đôi chân như ngọc quả thực như kiệt tác của thượng đế, không có một chút tỳ vết nào, ánh trăng chiếu xuống giống như mỹ ngọc tạo ra.Lâm Dương hơi sửng sốt nhìn.Đôi má Gia Linh hơi ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Khi cửa cốc gặp chuyện không may tôi đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, cho nên không kịp đi bít tất”“Không sao, chân của cô không thối”Lâm Dương cười nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên