“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2672
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tuân mệnh!”. Đọc thêm nhiều truyện ở TRUMt†ruy en. m E Đệ tử la lên.Nhưng đúng lúc này, Gia Linh không nhịn được mở miệng nói.“Giảng sư Minh Lan, chúng ta nên hỏi rõ trước rôi hãy ra tay lần nữa, nếu không vu oan giá họa cho người ta, khiến kẻ trộm chân chính nhởn nhơ ở bên ngoài, thì có ý nghĩa gì?”“Chuyện này còn cần phải hỏi gì nữa?”Giảng sư Minh Lan cau mày nói.“Giảng sư để em hỏi anh ta vài câu đi”“Chỉ lãng phí thời gian thôi… Thôi, em hỏi đi, tôi cũng không nóng lòng vì chuyện này, cậu ta không chạy thoát được đâu!”Giảng sư Minh Lan hừ lạnh nói.Gia Linh tiến lên, vẻ mặt ôn hòa nói: “Anh Kỳ Lân! Anh chắc chắn tối nay anh vẫn luôn ở đây chứ?”“Đương nhiên”“Anh có thể chứng minh anh vẫn luôn ở nơi này không?” “Nhân chứng có tính không? Tâm mắt của cô Lâm Nhã Nam vẫn luôn không rời khỏi tôi!”Gia Linh nhìn vê phía Lâm Nhã Nam.Chỉ thấy Lâm Nhã Nam không ngừng gật đầu: “Sư tỷ, em có thể chứng minh, anh ấy không hề rời khỏi nơi này!” “Vậy sao?”Gia Linh sờ cằm, đột nhiên nói: “Vậy mời anh cởi giày ra được không? Tôi muốn nhìn đế giày của anht”Những lời này vang lên, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.“Nhìn đế giày của anh ta làm gì?”Giảng sư Minh Lan không nhịn được hỏi.“Có lẽ giảng sư không biết, bùn ở cửa cốc là bùn đen!Bùn ở nơi này là bùn mới! Nếu người này đến cửa cốc, như vậy để giày của anh ta tuyệt đối dính bùn đen! Mà không phải bùn mới ở đây!”Mọi người nghe thấy thế, đôi mắt đột nhiên sáng lên. “Cởi giày!”Giảng sư Minh Lan lập tức quát.Chỉ thấy sắc mặt Lâm Dương vô cùng khó coi.“Có thể không cởi… Được không?”“Cậu chột dạ đúng không?”“Cởi!”“Nhanh cởi đi!”Mọi người la lên.Lâm Nhã Nam ở bên cạnh sắp bị dọa ngất rồi! Sao cô ta có thể đoán được, vậy mà Gia Linh này còn có một chiêu như thế.Lâm Dương chau mày, biết không có đường lui, rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể cởi giày da trên chân ra. Vừa mới cởi giày, một số đệ tử nữ không nhịn được che miệng nở nụ cười.Chỉ thấy bít tất ở chân trái Lâm Dương đã bị rách, ngón cái đều lộ ra ngoài.“Tôi đã nói là đừng cởi mà, chuyện này khiến người ta thấy vô cùng xấu hổ”Vẻ mặt Lâm Dương bất đắc dĩ nói.Gia Linh không để ý tới phản ứng của anh, mà cẩn thận kiểm tra đế giày.“Gia Linh, thế nào rồi?”Giảng str Minh I an ở hên canh lân †ức hỏiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Tuân mệnh!”. Đọc thêm nhiều truyện ở TRUMt†ruy en. m E Đệ tử la lên.
Nhưng đúng lúc này, Gia Linh không nhịn được mở miệng nói.
“Giảng sư Minh Lan, chúng ta nên hỏi rõ trước rôi hãy ra tay lần nữa, nếu không vu oan giá họa cho người ta, khiến kẻ trộm chân chính nhởn nhơ ở bên ngoài, thì có ý nghĩa gì?”
“Chuyện này còn cần phải hỏi gì nữa?”
Giảng sư Minh Lan cau mày nói.
“Giảng sư để em hỏi anh ta vài câu đi”
“Chỉ lãng phí thời gian thôi… Thôi, em hỏi đi, tôi cũng không nóng lòng vì chuyện này, cậu ta không chạy thoát được đâu!”
Giảng sư Minh Lan hừ lạnh nói.
Gia Linh tiến lên, vẻ mặt ôn hòa nói: “Anh Kỳ Lân! Anh chắc chắn tối nay anh vẫn luôn ở đây chứ?”
“Đương nhiên”
“Anh có thể chứng minh anh vẫn luôn ở nơi này không?” “Nhân chứng có tính không? Tâm mắt của cô Lâm Nhã Nam vẫn luôn không rời khỏi tôi!”
Gia Linh nhìn vê phía Lâm Nhã Nam.
Chỉ thấy Lâm Nhã Nam không ngừng gật đầu: “Sư tỷ, em có thể chứng minh, anh ấy không hề rời khỏi nơi này!” “Vậy sao?”
Gia Linh sờ cằm, đột nhiên nói: “Vậy mời anh cởi giày ra được không? Tôi muốn nhìn đế giày của anht”
Những lời này vang lên, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
“Nhìn đế giày của anh ta làm gì?”
Giảng sư Minh Lan không nhịn được hỏi.
“Có lẽ giảng sư không biết, bùn ở cửa cốc là bùn đen!
Bùn ở nơi này là bùn mới! Nếu người này đến cửa cốc, như vậy để giày của anh ta tuyệt đối dính bùn đen! Mà không phải bùn mới ở đây!”
Mọi người nghe thấy thế, đôi mắt đột nhiên sáng lên. “Cởi giày!”
Giảng sư Minh Lan lập tức quát.
Chỉ thấy sắc mặt Lâm Dương vô cùng khó coi.
“Có thể không cởi… Được không?”
“Cậu chột dạ đúng không?”
“Cởi!”
“Nhanh cởi đi!”
Mọi người la lên.
Lâm Nhã Nam ở bên cạnh sắp bị dọa ngất rồi! Sao cô ta có thể đoán được, vậy mà Gia Linh này còn có một chiêu như thế.
Lâm Dương chau mày, biết không có đường lui, rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể cởi giày da trên chân ra. Vừa mới cởi giày, một số đệ tử nữ không nhịn được che miệng nở nụ cười.
Chỉ thấy bít tất ở chân trái Lâm Dương đã bị rách, ngón cái đều lộ ra ngoài.
“Tôi đã nói là đừng cởi mà, chuyện này khiến người ta thấy vô cùng xấu hổ”
Vẻ mặt Lâm Dương bất đắc dĩ nói.
Gia Linh không để ý tới phản ứng của anh, mà cẩn thận kiểm tra đế giày.
“Gia Linh, thế nào rồi?”
Giảng str Minh I an ở hên canh lân †ức hỏi
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tuân mệnh!”. Đọc thêm nhiều truyện ở TRUMt†ruy en. m E Đệ tử la lên.Nhưng đúng lúc này, Gia Linh không nhịn được mở miệng nói.“Giảng sư Minh Lan, chúng ta nên hỏi rõ trước rôi hãy ra tay lần nữa, nếu không vu oan giá họa cho người ta, khiến kẻ trộm chân chính nhởn nhơ ở bên ngoài, thì có ý nghĩa gì?”“Chuyện này còn cần phải hỏi gì nữa?”Giảng sư Minh Lan cau mày nói.“Giảng sư để em hỏi anh ta vài câu đi”“Chỉ lãng phí thời gian thôi… Thôi, em hỏi đi, tôi cũng không nóng lòng vì chuyện này, cậu ta không chạy thoát được đâu!”Giảng sư Minh Lan hừ lạnh nói.Gia Linh tiến lên, vẻ mặt ôn hòa nói: “Anh Kỳ Lân! Anh chắc chắn tối nay anh vẫn luôn ở đây chứ?”“Đương nhiên”“Anh có thể chứng minh anh vẫn luôn ở nơi này không?” “Nhân chứng có tính không? Tâm mắt của cô Lâm Nhã Nam vẫn luôn không rời khỏi tôi!”Gia Linh nhìn vê phía Lâm Nhã Nam.Chỉ thấy Lâm Nhã Nam không ngừng gật đầu: “Sư tỷ, em có thể chứng minh, anh ấy không hề rời khỏi nơi này!” “Vậy sao?”Gia Linh sờ cằm, đột nhiên nói: “Vậy mời anh cởi giày ra được không? Tôi muốn nhìn đế giày của anht”Những lời này vang lên, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.“Nhìn đế giày của anh ta làm gì?”Giảng sư Minh Lan không nhịn được hỏi.“Có lẽ giảng sư không biết, bùn ở cửa cốc là bùn đen!Bùn ở nơi này là bùn mới! Nếu người này đến cửa cốc, như vậy để giày của anh ta tuyệt đối dính bùn đen! Mà không phải bùn mới ở đây!”Mọi người nghe thấy thế, đôi mắt đột nhiên sáng lên. “Cởi giày!”Giảng sư Minh Lan lập tức quát.Chỉ thấy sắc mặt Lâm Dương vô cùng khó coi.“Có thể không cởi… Được không?”“Cậu chột dạ đúng không?”“Cởi!”“Nhanh cởi đi!”Mọi người la lên.Lâm Nhã Nam ở bên cạnh sắp bị dọa ngất rồi! Sao cô ta có thể đoán được, vậy mà Gia Linh này còn có một chiêu như thế.Lâm Dương chau mày, biết không có đường lui, rơi vào đường cùng, anh chỉ có thể cởi giày da trên chân ra. Vừa mới cởi giày, một số đệ tử nữ không nhịn được che miệng nở nụ cười.Chỉ thấy bít tất ở chân trái Lâm Dương đã bị rách, ngón cái đều lộ ra ngoài.“Tôi đã nói là đừng cởi mà, chuyện này khiến người ta thấy vô cùng xấu hổ”Vẻ mặt Lâm Dương bất đắc dĩ nói.Gia Linh không để ý tới phản ứng của anh, mà cẩn thận kiểm tra đế giày.“Gia Linh, thế nào rồi?”Giảng str Minh I an ở hên canh lân †ức hỏiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên