“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5888: “Là kiếm ý”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Để làm được điều này, cho dù hai người bọn họ có kiến thức rất phong phú nhưng cũng chỉ mới được thấy trong một số ghi chép về kiếm khách.Trong hiện thực, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy.“Cái tên khốn này…”, Dược Thập nhỏ giọng chửi một câu.Nhìn về phía Lý Huyền Đạo, Dược Thập lập tức nói: “Ngươi có kiếm ý không?”“Có!”Lý Huyền Đạo nói với vẻ đương nhiên: “Làm đệ tử của sư tôn, ta chuyên tâm tu hành kiếm thuật, nếu như không có kiếm ý, chẳng phải là sống uổng phí rồi sao?”“Vậy còn sư tôn ngươi thì sao?”“Tất nhiên là có rồi, nếu không thì dạy ta kiểu gì?”Lý Huyền Đạo khó hiểu nói.Sư tôn là kiếm khách cường đại, lĩnh ngộ được kiếm ý là điều đương nhiên.Hắn ta vẫn luôn cảm thấy đây là chuyện cực kỳ bình thường thôi mà, tại sao phải ngạc nhiên như vậy?Dược Thập nhìn trận thi đấu trên võ trường, trong phút chốc khó có thể bình tĩnh lại.Võ giả kiếm thuật, lĩnh ngộ kiếm ý.Đây là ý cảnh võ đạo mà biết bao nhiêu kiếm khách mơ ước?Kiếm ý của kiếm khách.Đao ý của đao khách.Cùng với thương ý, võ giả được phân chia thành rất nhiều ý cảnh.Mà loại phân chia ý cảnh này, một khi đã đắm chìm vào trong đó thì chính là một loại hưởng thụ cực lớn.Hơn nữa, lợi ích này còn theo bên mình cả đời.Cho nên từ xưa đến nay, chỉ có số ít võ giả lĩnh ngộ được ý cảnh, có thể nói là vô cùng hiếm có.Tần Ninh có thể lĩnh ngộ kiếm ý, Lý Huyền Đạo cũng như thế…Dược Thập nhìn về phía Diệp Nam Hiên nói: “Tại sao ngươi không có đao ý?”“Ai nói ta không có?”Giờ phút này, ánh mắt Diệp Nam Hiên bỗng trở nên lạnh lùng, một cỗ khí thế khiến cho kẻ khác rợn tóc gáy bùng nổ.Đao ý! Hơn nữa còn có thể tuỳ tiện thi triển ra như thế…“Vậy lúc trước ngươi…”
Để làm được điều này, cho dù hai người bọn họ có kiến thức rất phong phú nhưng cũng chỉ mới được thấy trong một số ghi chép về kiếm khách.
Trong hiện thực, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy.
“Cái tên khốn này…”, Dược Thập nhỏ giọng chửi một câu.
Nhìn về phía Lý Huyền Đạo, Dược Thập lập tức nói: “Ngươi có kiếm ý không?”
“Có!”
Lý Huyền Đạo nói với vẻ đương nhiên: “Làm đệ tử của sư tôn, ta chuyên tâm tu hành kiếm thuật, nếu như không có kiếm ý, chẳng phải là sống uổng phí rồi sao?”
“Vậy còn sư tôn ngươi thì sao?”
“Tất nhiên là có rồi, nếu không thì dạy ta kiểu gì?”
Lý Huyền Đạo khó hiểu nói.
Sư tôn là kiếm khách cường đại, lĩnh ngộ được kiếm ý là điều đương nhiên.
Hắn ta vẫn luôn cảm thấy đây là chuyện cực kỳ bình thường thôi mà, tại sao phải ngạc nhiên như vậy?
Dược Thập nhìn trận thi đấu trên võ trường, trong phút chốc khó có thể bình tĩnh lại.
Võ giả kiếm thuật, lĩnh ngộ kiếm ý.
Đây là ý cảnh võ đạo mà biết bao nhiêu kiếm khách mơ ước?
Kiếm ý của kiếm khách.
Đao ý của đao khách.
Cùng với thương ý, võ giả được phân chia thành rất nhiều ý cảnh.
Mà loại phân chia ý cảnh này, một khi đã đắm chìm vào trong đó thì chính là một loại hưởng thụ cực lớn.
Hơn nữa, lợi ích này còn theo bên mình cả đời.
Cho nên từ xưa đến nay, chỉ có số ít võ giả lĩnh ngộ được ý cảnh, có thể nói là vô cùng hiếm có.
Tần Ninh có thể lĩnh ngộ kiếm ý, Lý Huyền Đạo cũng như thế…Dược Thập nhìn về phía Diệp Nam Hiên nói: “Tại sao ngươi không có đao ý?”
“Ai nói ta không có?”
Giờ phút này, ánh mắt Diệp Nam Hiên bỗng trở nên lạnh lùng, một cỗ khí thế khiến cho kẻ khác rợn tóc gáy bùng nổ.
Đao ý! Hơn nữa còn có thể tuỳ tiện thi triển ra như thế…
“Vậy lúc trước ngươi…”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Để làm được điều này, cho dù hai người bọn họ có kiến thức rất phong phú nhưng cũng chỉ mới được thấy trong một số ghi chép về kiếm khách.Trong hiện thực, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy.“Cái tên khốn này…”, Dược Thập nhỏ giọng chửi một câu.Nhìn về phía Lý Huyền Đạo, Dược Thập lập tức nói: “Ngươi có kiếm ý không?”“Có!”Lý Huyền Đạo nói với vẻ đương nhiên: “Làm đệ tử của sư tôn, ta chuyên tâm tu hành kiếm thuật, nếu như không có kiếm ý, chẳng phải là sống uổng phí rồi sao?”“Vậy còn sư tôn ngươi thì sao?”“Tất nhiên là có rồi, nếu không thì dạy ta kiểu gì?”Lý Huyền Đạo khó hiểu nói.Sư tôn là kiếm khách cường đại, lĩnh ngộ được kiếm ý là điều đương nhiên.Hắn ta vẫn luôn cảm thấy đây là chuyện cực kỳ bình thường thôi mà, tại sao phải ngạc nhiên như vậy?Dược Thập nhìn trận thi đấu trên võ trường, trong phút chốc khó có thể bình tĩnh lại.Võ giả kiếm thuật, lĩnh ngộ kiếm ý.Đây là ý cảnh võ đạo mà biết bao nhiêu kiếm khách mơ ước?Kiếm ý của kiếm khách.Đao ý của đao khách.Cùng với thương ý, võ giả được phân chia thành rất nhiều ý cảnh.Mà loại phân chia ý cảnh này, một khi đã đắm chìm vào trong đó thì chính là một loại hưởng thụ cực lớn.Hơn nữa, lợi ích này còn theo bên mình cả đời.Cho nên từ xưa đến nay, chỉ có số ít võ giả lĩnh ngộ được ý cảnh, có thể nói là vô cùng hiếm có.Tần Ninh có thể lĩnh ngộ kiếm ý, Lý Huyền Đạo cũng như thế…Dược Thập nhìn về phía Diệp Nam Hiên nói: “Tại sao ngươi không có đao ý?”“Ai nói ta không có?”Giờ phút này, ánh mắt Diệp Nam Hiên bỗng trở nên lạnh lùng, một cỗ khí thế khiến cho kẻ khác rợn tóc gáy bùng nổ.Đao ý! Hơn nữa còn có thể tuỳ tiện thi triển ra như thế…“Vậy lúc trước ngươi…”