“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2686
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Chuyện này… Được rồi”Lâm Dương gật đầu, đi ở đằng trước.Có Lâm Dương ở phía trước dò đường, mọi người đỡ sâu hơn nhiều.Dọc đường đi vô cùng yên bình.Trong rừng rậm ngoại trừ âm u yên tĩnh ra, thì không có gì.“Hả?”Lúc này một đệ tử đột nhiên thét chói tai.Mọi người giật nảy mình.“Làm sao vậy?”Trịnh Mai Anh vội vàng kêu lên.Chỉ thấy đệ tử kia chỉ vào một góc tối tăm cách đó không xa, nơm nớp lo sợ nói: “Sư tỷ, rắn! Rắn!”Đám đệ tử này đều có võ công, muốn giết một con rắn vô cùng đơn giản.Xem ra phụ nữ kiên cường tới mấy, cũng sẽ sợ thứ này. “Chỉ là một con rắn mà thôi, em sợ cái gì?”Trịnh Mai Anh buồn bực nói: “Nhanh đi thôi! Còn nữa, đừng lên tiếng tiếp nữa, nếu dẫn người nọ tới đây, toàn bộ chúng ta đều xong rồi!”Đám đệ tử nghe thấy thế, gương mặt trắng bệch, giống như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, cả đám vội vàng câm miệng, không dám lên tiếng nữa.Đội ngũ tiếp tục tiến lên.Trịnh Mai Anh hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang Tìm gì đó.Không biết là qua bao lâu.“Các vị, không phải là chúng ta tới đây hái thuốc sao? Vì sao vẫn luôn đi thế?”Lâm Dương nghiêng đầu hỏi.“Anh bớt hỏi linh tỉnh đi, tiếp tục đi là được!”Trịnh Mai Anh la lên.Lâm Dương không hé răng.Đội ngũ tiếp tục xuất phát.Đi khoảng năm phút tiếp.“Dừng ở đây đi!”Trịnh Mai Anh đè thấp giọng nói.Mọi người cùng dừng bước.Chỉ thấy Trịnh Mai Anh nghiêm túc cẩn thận đánh giá Xung quanh, sau đó nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Là nơi này đúng không?”“Hình như là nơi này? Người bên cạnh gật đầu.“Tốt lắm!”Trịnh Mai Anh quay đầu nói với Lâm Dương: “Anh đi dọc con đường nhỏ này, đi tiếp khoảng mười phút, đi hái cỏ Dạ Quang cho tôi, có nghe thấy không?”“Một mình tôi đi sao?”Lâm Dương hoang mang hỏi.“Sao thế? Không có chúng tôi thì anh không đi được sao?”Trịnh Mai Anh hừ lạnh nói.“Nhưng mà tôi không biết cỏ Dạ Quang mài!”Lâm Dương nhún vai nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Chuyện này… Được rồi”
Lâm Dương gật đầu, đi ở đằng trước.
Có Lâm Dương ở phía trước dò đường, mọi người đỡ sâu hơn nhiều.
Dọc đường đi vô cùng yên bình.
Trong rừng rậm ngoại trừ âm u yên tĩnh ra, thì không có gì.
“Hả?”
Lúc này một đệ tử đột nhiên thét chói tai.
Mọi người giật nảy mình.
“Làm sao vậy?”
Trịnh Mai Anh vội vàng kêu lên.
Chỉ thấy đệ tử kia chỉ vào một góc tối tăm cách đó không xa, nơm nớp lo sợ nói: “Sư tỷ, rắn! Rắn!”
Đám đệ tử này đều có võ công, muốn giết một con rắn vô cùng đơn giản.
Xem ra phụ nữ kiên cường tới mấy, cũng sẽ sợ thứ này. “Chỉ là một con rắn mà thôi, em sợ cái gì?”
Trịnh Mai Anh buồn bực nói: “Nhanh đi thôi! Còn nữa, đừng lên tiếng tiếp nữa, nếu dẫn người nọ tới đây, toàn bộ chúng ta đều xong rồi!”
Đám đệ tử nghe thấy thế, gương mặt trắng bệch, giống như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, cả đám vội vàng câm miệng, không dám lên tiếng nữa.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên.
Trịnh Mai Anh hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang Tìm gì đó.
Không biết là qua bao lâu.
“Các vị, không phải là chúng ta tới đây hái thuốc sao? Vì sao vẫn luôn đi thế?”
Lâm Dương nghiêng đầu hỏi.
“Anh bớt hỏi linh tỉnh đi, tiếp tục đi là được!”
Trịnh Mai Anh la lên.
Lâm Dương không hé răng.
Đội ngũ tiếp tục xuất phát.
Đi khoảng năm phút tiếp.
“Dừng ở đây đi!”
Trịnh Mai Anh đè thấp giọng nói.
Mọi người cùng dừng bước.
Chỉ thấy Trịnh Mai Anh nghiêm túc cẩn thận đánh giá Xung quanh, sau đó nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Là nơi này đúng không?”
“Hình như là nơi này? Người bên cạnh gật đầu.
“Tốt lắm!”
Trịnh Mai Anh quay đầu nói với Lâm Dương: “Anh đi dọc con đường nhỏ này, đi tiếp khoảng mười phút, đi hái cỏ Dạ Quang cho tôi, có nghe thấy không?”
“Một mình tôi đi sao?”
Lâm Dương hoang mang hỏi.
“Sao thế? Không có chúng tôi thì anh không đi được sao?”
Trịnh Mai Anh hừ lạnh nói.
“Nhưng mà tôi không biết cỏ Dạ Quang mài!”
Lâm Dương nhún vai nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Chuyện này… Được rồi”Lâm Dương gật đầu, đi ở đằng trước.Có Lâm Dương ở phía trước dò đường, mọi người đỡ sâu hơn nhiều.Dọc đường đi vô cùng yên bình.Trong rừng rậm ngoại trừ âm u yên tĩnh ra, thì không có gì.“Hả?”Lúc này một đệ tử đột nhiên thét chói tai.Mọi người giật nảy mình.“Làm sao vậy?”Trịnh Mai Anh vội vàng kêu lên.Chỉ thấy đệ tử kia chỉ vào một góc tối tăm cách đó không xa, nơm nớp lo sợ nói: “Sư tỷ, rắn! Rắn!”Đám đệ tử này đều có võ công, muốn giết một con rắn vô cùng đơn giản.Xem ra phụ nữ kiên cường tới mấy, cũng sẽ sợ thứ này. “Chỉ là một con rắn mà thôi, em sợ cái gì?”Trịnh Mai Anh buồn bực nói: “Nhanh đi thôi! Còn nữa, đừng lên tiếng tiếp nữa, nếu dẫn người nọ tới đây, toàn bộ chúng ta đều xong rồi!”Đám đệ tử nghe thấy thế, gương mặt trắng bệch, giống như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, cả đám vội vàng câm miệng, không dám lên tiếng nữa.Đội ngũ tiếp tục tiến lên.Trịnh Mai Anh hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như đang Tìm gì đó.Không biết là qua bao lâu.“Các vị, không phải là chúng ta tới đây hái thuốc sao? Vì sao vẫn luôn đi thế?”Lâm Dương nghiêng đầu hỏi.“Anh bớt hỏi linh tỉnh đi, tiếp tục đi là được!”Trịnh Mai Anh la lên.Lâm Dương không hé răng.Đội ngũ tiếp tục xuất phát.Đi khoảng năm phút tiếp.“Dừng ở đây đi!”Trịnh Mai Anh đè thấp giọng nói.Mọi người cùng dừng bước.Chỉ thấy Trịnh Mai Anh nghiêm túc cẩn thận đánh giá Xung quanh, sau đó nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Là nơi này đúng không?”“Hình như là nơi này? Người bên cạnh gật đầu.“Tốt lắm!”Trịnh Mai Anh quay đầu nói với Lâm Dương: “Anh đi dọc con đường nhỏ này, đi tiếp khoảng mười phút, đi hái cỏ Dạ Quang cho tôi, có nghe thấy không?”“Một mình tôi đi sao?”Lâm Dương hoang mang hỏi.“Sao thế? Không có chúng tôi thì anh không đi được sao?”Trịnh Mai Anh hừ lạnh nói.“Nhưng mà tôi không biết cỏ Dạ Quang mài!”Lâm Dương nhún vai nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên