“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2687
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Trịnh Mai Anh lập tức lấy một tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho anh: “Trong tờ giấy này có miêu tả và bức tranh về cỏ Dạ Quang, anh dựa theo tờ giấy này hái là được!” “À”“Tôi nói cho anh biết, nếu không hái được thì đừng trở lại!”“Được rồi!”Lâm Dương gật đầu, một mình rời đi.Đám Trịnh Mai Anh nhìn theo Lâm Dương rời đi.“Sư tỷ, người này đi vào chắc chắn sẽ gặp quái nhân kia, đến lúc đó anh ta sẽ phải chết không thể nghi ngời Chúng ta đừng ở lại nơi này nữa, nhanh đi thôi”Một đệ tử ở bên cạnh cẩn thận nói.“Em gấp cái gì? Chúng ta đợi một lát, nếu bên kia có động tĩnh, chúng ta lại đi cũng không muộn! Nếu không thì tên kia sợ hãi trở lại, lại không tìm thấy chúng ta, anh †a một mình rời khỏi cấm địa, vậy chúng ta phải giải thích với phía trêu kiểu gì đây?”Trịnh Mai Anh hửữ lạnh nói.“Chuyện này… Được rôi, vậy chúng ta lại đợi thêm một lát nữa vậy!”Mọi người liên tục thở dài, chỉ có thể đứng một bên, vểnh tai nghe động tĩnh bên kia.Nhưng mà đúng lúc này, tiếng bước chân rất nhỏ đột nhiên truyên từ con đường mòn bên phải tới.Mọi người kinh hãi.“Sư tý!”Các đệ tử nhao nhao nhìn về phía Trịnh Mai Anh.Trịnh Mai Anh cũng ngây ngẩn cả người, trợn to mắt nhìn con đường nhỏ.Thì thấy một bóng người cao to xuất hiện trêu con đường nhỏ.“Không phải chứ? Chẳng lẽ… Là quái nhân kia?”Trịnh Mai Anh hoảng sợ lẩm bẩm.“Xong rồi, xong rồi… Chúng ta đều xong rồi!”“Sư tỷ, chạy maul”Các đệ tử sợ tới mức liên tục thét chói tai, lập tức quay đầu muốn chạy.Trịnh Mai Anh không quan tâm nhiều như thế, quay đầu trốn đi.Nhưng đúng lúc này, một tiếng la hét vang lên.“Cô Trịnh Mai Anh, các cô chạy làm gì thế? Không cần cỏ Dạ Quang nữa à?”Nghe thấy giọng nói này, đám Trịnh Mai Anh lập tức ngẩn ra.Nghiêng đầu nhìn, thì thấy Lâm Dương cầm một gốc cây cỏ Dạ Quang đi về phía bọn họ.“Là anh à?”Trịnh Mai Anh trợn tròn mắt.“Anh, sao anh đã trở lại rồi?”Người bên cạnh kinh ngạc hỏi.“Tôi lấy được cỏ Dạ Quang, không trở về thì làm gì?” Lâm Dương tò mò nhìn bọn họ: “Các cô đúng thật là, chạy làm gì thế?”“Chuyện này… Trịnh Mai Anh có chút không biết nên trả lời thế nào.Đôi mắt cô ta khẽ đảo, vươn tay nói: “Cỏ Dạ Quang đâu?”“Đây Lâm Dương đưa tới.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Trịnh Mai Anh lập tức lấy một tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho anh: “Trong tờ giấy này có miêu tả và bức tranh về cỏ Dạ Quang, anh dựa theo tờ giấy này hái là được!” “À”
“Tôi nói cho anh biết, nếu không hái được thì đừng trở lại!”
“Được rồi!”
Lâm Dương gật đầu, một mình rời đi.
Đám Trịnh Mai Anh nhìn theo Lâm Dương rời đi.
“Sư tỷ, người này đi vào chắc chắn sẽ gặp quái nhân kia, đến lúc đó anh ta sẽ phải chết không thể nghi ngời Chúng ta đừng ở lại nơi này nữa, nhanh đi thôi”
Một đệ tử ở bên cạnh cẩn thận nói.
“Em gấp cái gì? Chúng ta đợi một lát, nếu bên kia có động tĩnh, chúng ta lại đi cũng không muộn! Nếu không thì tên kia sợ hãi trở lại, lại không tìm thấy chúng ta, anh †a một mình rời khỏi cấm địa, vậy chúng ta phải giải thích với phía trêu kiểu gì đây?”
Trịnh Mai Anh hửữ lạnh nói.
“Chuyện này… Được rôi, vậy chúng ta lại đợi thêm một lát nữa vậy!”
Mọi người liên tục thở dài, chỉ có thể đứng một bên, vểnh tai nghe động tĩnh bên kia.
Nhưng mà đúng lúc này, tiếng bước chân rất nhỏ đột nhiên truyên từ con đường mòn bên phải tới.
Mọi người kinh hãi.
“Sư tý!”
Các đệ tử nhao nhao nhìn về phía Trịnh Mai Anh.
Trịnh Mai Anh cũng ngây ngẩn cả người, trợn to mắt nhìn con đường nhỏ.
Thì thấy một bóng người cao to xuất hiện trêu con đường nhỏ.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ… Là quái nhân kia?”
Trịnh Mai Anh hoảng sợ lẩm bẩm.
“Xong rồi, xong rồi… Chúng ta đều xong rồi!”
“Sư tỷ, chạy maul”
Các đệ tử sợ tới mức liên tục thét chói tai, lập tức quay đầu muốn chạy.
Trịnh Mai Anh không quan tâm nhiều như thế, quay đầu trốn đi.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng la hét vang lên.
“Cô Trịnh Mai Anh, các cô chạy làm gì thế? Không cần cỏ Dạ Quang nữa à?”
Nghe thấy giọng nói này, đám Trịnh Mai Anh lập tức ngẩn ra.
Nghiêng đầu nhìn, thì thấy Lâm Dương cầm một gốc cây cỏ Dạ Quang đi về phía bọn họ.
“Là anh à?”
Trịnh Mai Anh trợn tròn mắt.
“Anh, sao anh đã trở lại rồi?”
Người bên cạnh kinh ngạc hỏi.
“Tôi lấy được cỏ Dạ Quang, không trở về thì làm gì?” Lâm Dương tò mò nhìn bọn họ: “Các cô đúng thật là, chạy làm gì thế?”
“Chuyện này… Trịnh Mai Anh có chút không biết nên trả lời thế nào.
Đôi mắt cô ta khẽ đảo, vươn tay nói: “Cỏ Dạ Quang đâu?”
“Đây Lâm Dương đưa tới.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Trịnh Mai Anh lập tức lấy một tờ giấy trong túi áo ra, đưa cho anh: “Trong tờ giấy này có miêu tả và bức tranh về cỏ Dạ Quang, anh dựa theo tờ giấy này hái là được!” “À”“Tôi nói cho anh biết, nếu không hái được thì đừng trở lại!”“Được rồi!”Lâm Dương gật đầu, một mình rời đi.Đám Trịnh Mai Anh nhìn theo Lâm Dương rời đi.“Sư tỷ, người này đi vào chắc chắn sẽ gặp quái nhân kia, đến lúc đó anh ta sẽ phải chết không thể nghi ngời Chúng ta đừng ở lại nơi này nữa, nhanh đi thôi”Một đệ tử ở bên cạnh cẩn thận nói.“Em gấp cái gì? Chúng ta đợi một lát, nếu bên kia có động tĩnh, chúng ta lại đi cũng không muộn! Nếu không thì tên kia sợ hãi trở lại, lại không tìm thấy chúng ta, anh †a một mình rời khỏi cấm địa, vậy chúng ta phải giải thích với phía trêu kiểu gì đây?”Trịnh Mai Anh hửữ lạnh nói.“Chuyện này… Được rôi, vậy chúng ta lại đợi thêm một lát nữa vậy!”Mọi người liên tục thở dài, chỉ có thể đứng một bên, vểnh tai nghe động tĩnh bên kia.Nhưng mà đúng lúc này, tiếng bước chân rất nhỏ đột nhiên truyên từ con đường mòn bên phải tới.Mọi người kinh hãi.“Sư tý!”Các đệ tử nhao nhao nhìn về phía Trịnh Mai Anh.Trịnh Mai Anh cũng ngây ngẩn cả người, trợn to mắt nhìn con đường nhỏ.Thì thấy một bóng người cao to xuất hiện trêu con đường nhỏ.“Không phải chứ? Chẳng lẽ… Là quái nhân kia?”Trịnh Mai Anh hoảng sợ lẩm bẩm.“Xong rồi, xong rồi… Chúng ta đều xong rồi!”“Sư tỷ, chạy maul”Các đệ tử sợ tới mức liên tục thét chói tai, lập tức quay đầu muốn chạy.Trịnh Mai Anh không quan tâm nhiều như thế, quay đầu trốn đi.Nhưng đúng lúc này, một tiếng la hét vang lên.“Cô Trịnh Mai Anh, các cô chạy làm gì thế? Không cần cỏ Dạ Quang nữa à?”Nghe thấy giọng nói này, đám Trịnh Mai Anh lập tức ngẩn ra.Nghiêng đầu nhìn, thì thấy Lâm Dương cầm một gốc cây cỏ Dạ Quang đi về phía bọn họ.“Là anh à?”Trịnh Mai Anh trợn tròn mắt.“Anh, sao anh đã trở lại rồi?”Người bên cạnh kinh ngạc hỏi.“Tôi lấy được cỏ Dạ Quang, không trở về thì làm gì?” Lâm Dương tò mò nhìn bọn họ: “Các cô đúng thật là, chạy làm gì thế?”“Chuyện này… Trịnh Mai Anh có chút không biết nên trả lời thế nào.Đôi mắt cô ta khẽ đảo, vươn tay nói: “Cỏ Dạ Quang đâu?”“Đây Lâm Dương đưa tới.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên