“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5911: "Lấy Phù Dung cổ cầm của ngươi ra đây!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cô bé mang vẻ mặt sùng bái nói.“Có muốn học không?”“Muốn…”“Ta dạy cho ngươi…”Từng ngày trôi qua, cô bé dần dần lớn lên, trở thành một cô gái duyên dáng, yêu kiều, phương diện cầm thuật cũng đã đạt được thành tựu.Cho đến một ngày nọ.“Phù Dung, tiên sinh phải rời đi”.“Ngươi theo ta học cầm thuật trăm năm, đã đủ để cho đời này của ngươi sử dụng, tiên sinh có việc cần phải làm”.Hai mắt cô gái đỏ hoe, cúi đầu nói: “Tiên sinh, Phù Dung không nỡ để người đi”.“Đứa nhỏ ngốc, ta chỉ tạm thời rời đi thôi, không phải là ra đi vĩnh viễn, trong tương lai, sẽ có một ngày ta và ngươi gặp lại”.“Thật vậy sao?”“Đương nhiên, tiên sinh đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?”Cô gái nức nở nói: “Người ngoài đều nói tiên sinh có thuật luyện đan cực kỳ lợi hại, thuật luyện đan mạnh nhất, nhưng ta thấy cầm thuật của tiên sinh mới là cường đại nhất”.Tiên sinh nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, mỉm cười nói: “Ngươi rất thích hợp để tu hành cầm thuật, con đường âm tu vốn là huyền ảo, ngay từ bước đầu đã ngăn cản rất nhiều người có ý muốn tu hành, ta dạy nó cho ngươi cũng hy vọng ngươi có thể khiến cho âm tu ngày càng trở nên cường đại hơn”.“Ngươi và ta chia xa, ngày gặp lại, tiên sinh sẽ cho ngươi một cơ duyên lớn”.Cơ duyên lớn! Cô gái gật đầu.Tiên sinh cầm đàn cổ trong tay, dây đàn vẫn còn rung rung.Ánh mắt cô gái tràn đầy sửng sốt.“Được rồi”.Tiên sinh nhàn nhạt nở nụ cười nói: “Cố gắng tu hành, ngày gặp lại, ta hy vọng ngươi sẽ trở nên tốt hơn, trên cả những gì mà ta tưởng tượng”.Cô gái nhìn theo bóng tiên sinh rời đi.“Đây là ước định giữa ta và ngươi, cũng là bằng chứng cho việc hai ta quen biết nhau trong ngày gặp lại, dù sao…cũng không thể để đến lúc đó, ngươi không nhận ra ta!”.Lời nói của tiên sinh còn văng vẳng bên tai cô ấy, giống như chỉ mới ngày hôm qua.Cô gái thì thầm nói: “Bất cứ lúc nào, ta liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra tiên sinh, chỉ sợ…sợ…tiên sinh không nhận ra ta thôi…”.
Cô bé mang vẻ mặt sùng bái nói.
“Có muốn học không?”
“Muốn…”
“Ta dạy cho ngươi…”
Từng ngày trôi qua, cô bé dần dần lớn lên, trở thành một cô gái duyên dáng, yêu kiều, phương diện cầm thuật cũng đã đạt được thành tựu.
Cho đến một ngày nọ.
“Phù Dung, tiên sinh phải rời đi”.
“Ngươi theo ta học cầm thuật trăm năm, đã đủ để cho đời này của ngươi sử dụng, tiên sinh có việc cần phải làm”.
Hai mắt cô gái đỏ hoe, cúi đầu nói: “Tiên sinh, Phù Dung không nỡ để người đi”.
“Đứa nhỏ ngốc, ta chỉ tạm thời rời đi thôi, không phải là ra đi vĩnh viễn, trong tương lai, sẽ có một ngày ta và ngươi gặp lại”.
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên, tiên sinh đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?”
Cô gái nức nở nói: “Người ngoài đều nói tiên sinh có thuật luyện đan cực kỳ lợi hại, thuật luyện đan mạnh nhất, nhưng ta thấy cầm thuật của tiên sinh mới là cường đại nhất”.
Tiên sinh nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, mỉm cười nói: “Ngươi rất thích hợp để tu hành cầm thuật, con đường âm tu vốn là huyền ảo, ngay từ bước đầu đã ngăn cản rất nhiều người có ý muốn tu hành, ta dạy nó cho ngươi cũng hy vọng ngươi có thể khiến cho âm tu ngày càng trở nên cường đại hơn”.
“Ngươi và ta chia xa, ngày gặp lại, tiên sinh sẽ cho ngươi một cơ duyên lớn”.
Cơ duyên lớn! Cô gái gật đầu.
Tiên sinh cầm đàn cổ trong tay, dây đàn vẫn còn rung rung.
Ánh mắt cô gái tràn đầy sửng sốt.
“Được rồi”.
Tiên sinh nhàn nhạt nở nụ cười nói: “Cố gắng tu hành, ngày gặp lại, ta hy vọng ngươi sẽ trở nên tốt hơn, trên cả những gì mà ta tưởng tượng”.
Cô gái nhìn theo bóng tiên sinh rời đi.
“Đây là ước định giữa ta và ngươi, cũng là bằng chứng cho việc hai ta quen biết nhau trong ngày gặp lại, dù sao…cũng không thể để đến lúc đó, ngươi không nhận ra ta!”.
Lời nói của tiên sinh còn văng vẳng bên tai cô ấy, giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Cô gái thì thầm nói: “Bất cứ lúc nào, ta liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra tiên sinh, chỉ sợ…sợ…tiên sinh không nhận ra ta thôi…”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cô bé mang vẻ mặt sùng bái nói.“Có muốn học không?”“Muốn…”“Ta dạy cho ngươi…”Từng ngày trôi qua, cô bé dần dần lớn lên, trở thành một cô gái duyên dáng, yêu kiều, phương diện cầm thuật cũng đã đạt được thành tựu.Cho đến một ngày nọ.“Phù Dung, tiên sinh phải rời đi”.“Ngươi theo ta học cầm thuật trăm năm, đã đủ để cho đời này của ngươi sử dụng, tiên sinh có việc cần phải làm”.Hai mắt cô gái đỏ hoe, cúi đầu nói: “Tiên sinh, Phù Dung không nỡ để người đi”.“Đứa nhỏ ngốc, ta chỉ tạm thời rời đi thôi, không phải là ra đi vĩnh viễn, trong tương lai, sẽ có một ngày ta và ngươi gặp lại”.“Thật vậy sao?”“Đương nhiên, tiên sinh đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?”Cô gái nức nở nói: “Người ngoài đều nói tiên sinh có thuật luyện đan cực kỳ lợi hại, thuật luyện đan mạnh nhất, nhưng ta thấy cầm thuật của tiên sinh mới là cường đại nhất”.Tiên sinh nhẹ nhàng xoa đầu cô gái, mỉm cười nói: “Ngươi rất thích hợp để tu hành cầm thuật, con đường âm tu vốn là huyền ảo, ngay từ bước đầu đã ngăn cản rất nhiều người có ý muốn tu hành, ta dạy nó cho ngươi cũng hy vọng ngươi có thể khiến cho âm tu ngày càng trở nên cường đại hơn”.“Ngươi và ta chia xa, ngày gặp lại, tiên sinh sẽ cho ngươi một cơ duyên lớn”.Cơ duyên lớn! Cô gái gật đầu.Tiên sinh cầm đàn cổ trong tay, dây đàn vẫn còn rung rung.Ánh mắt cô gái tràn đầy sửng sốt.“Được rồi”.Tiên sinh nhàn nhạt nở nụ cười nói: “Cố gắng tu hành, ngày gặp lại, ta hy vọng ngươi sẽ trở nên tốt hơn, trên cả những gì mà ta tưởng tượng”.Cô gái nhìn theo bóng tiên sinh rời đi.“Đây là ước định giữa ta và ngươi, cũng là bằng chứng cho việc hai ta quen biết nhau trong ngày gặp lại, dù sao…cũng không thể để đến lúc đó, ngươi không nhận ra ta!”.Lời nói của tiên sinh còn văng vẳng bên tai cô ấy, giống như chỉ mới ngày hôm qua.Cô gái thì thầm nói: “Bất cứ lúc nào, ta liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra tiên sinh, chỉ sợ…sợ…tiên sinh không nhận ra ta thôi…”.