“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2702

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Đối mặt với sự chất vấn của thánh nữ, Lâm Dương rơi vào im lặng.Cả đại sảnh cũng rơi vào trong yên tĩnh.Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương, cùng đợi câu trả lời của anh.Gia Linh ¡im lặng nhìn.Thánh nữ cũng không mở miệng nữa.“Mang phản đồ này xuống tách ra làm tám khối, ngoài ra băm gian tế của Hồng Nhan Cốc ra vạn đoạn!”Những lời này, rõ ràng là muốn xử tử hình Lâm Dương và Trịnh Mai Anh đây mà.“Hả?”Triệu Minh Nguyệt đứng ở cửa vô cùng sợ hãi, muốn biện hộ giúp Lâm Dương, nhưng không biết nên mở miệng thể nào.“Đợi một chút!”Cuối cùng Lâm Dương không còn im lặng nữa.“Tôi không có hứng thú với việc người nào sai bảo anh tới đây, tôi cũng không muốn hỏi anh chuyện gì! Cho nên anh đừng nói lời vô nghĩa nữa, an tâm ra đi đi.”Thánh nữ nói.“Nhưng mà thánh nữ! Tôi vô tội!”“Người nào cũng nói như vậy cả”“Được rồi, có thể mời cô trả lời hai câu hỏi của tôi không?”“Tôi nói rồi, tôi không muốn nói lời vô nghĩa với anh, tôi cũng không có thời gian lãng phí với anh”“Thánh nữ, đừng vội vàng như vậy chứ, tôi ở ngay đây không chạy thoát được, cô nghe tôi hỏi xong đã”Lâm Dương nói thẳng: “Câu hỏi thứ nhất, tôi còn có thể còn sống trở về, cô dựa vào đâu cho rằng tôi là gian tế? Thứ hai, khi tôi chạy trốn gặp phải đám người Trịnh Mai Anh, tôi giúp bọn họ tránh thoát khỏi sự đuổi giết của quái nhân kia! Có lẽ các cô cũng thấy được vết thương trên người đám Trịnh Mai Anh, tôi đã cứu cô ta, tôi đã cứu cô ta, cô ta báo ân cho nên không giết tôi, chuyện này có gì sao? Tại sao lại cho rằng cô ta phản bội Hồng Nhan Cốc chứ?”Những lời này vang lên, lông mày thánh nữ hơi cau lại. “Hừ, mấy chục năm nay không ai có thể tránh thoát khỏi sự đuổi giết của quái nhân, mà anh lại có thể dễ dàng tránh thoát từ tay quái nhân kia, đủ để thấy được thực lực của anh không tâm thường, anh chỉ là một vệ sĩ nho. nhỏ, sao có thực lực cường đại như thế? Không thấy chuyện này rất lạ sao?”Có người đứng dậy quát.“Người nào quy định vệ sĩ thì không thể có thực lực cường đại?”Lâm Dương nhìn chằm chằm người kia hỏi: “Là cô sao? Chẳng lẽ tôi nhất định phải chết trêu tay người kia mới bình thường? Ai quy định như thế?”“Chuyện này…”Sắc mặt người nọ thay đổi, không nói chuyện.“Khua môi múa mép!”Thánh nữ lạnh nhạt nói, trong mắt vẫn tràn ngập sát ý. “Tôi chỉ có thể tự chứng minh trong sạch của mình thôi!” “Những lời mà anh mới nói còn chưa thể coi là chứng cứ đâu!”“Nhưng không phải theo lời thánh nữ nói cũng không có chứng cứ sao?”Lâm Dương hỏi lại.Lông mày thánh nữ cau lại, nhưng không nói chuyện. “Thánh nữ, cần gì phải nói lời vô nghĩa với người này? Chúng ta kéo anh ta xuống tách ra thành tám mảnh rồi nói saul”Người bên cạnh cúi thấp đầu nhỏ giọng cung kính nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đối mặt với sự chất vấn của thánh nữ, Lâm Dương rơi vào im lặng.

Cả đại sảnh cũng rơi vào trong yên tĩnh.

Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương, cùng đợi câu trả lời của anh.

Gia Linh ¡im lặng nhìn.

Thánh nữ cũng không mở miệng nữa.

“Mang phản đồ này xuống tách ra làm tám khối, ngoài ra băm gian tế của Hồng Nhan Cốc ra vạn đoạn!”

Những lời này, rõ ràng là muốn xử tử hình Lâm Dương và Trịnh Mai Anh đây mà.

“Hả?”

Triệu Minh Nguyệt đứng ở cửa vô cùng sợ hãi, muốn biện hộ giúp Lâm Dương, nhưng không biết nên mở miệng thể nào.

“Đợi một chút!”

Cuối cùng Lâm Dương không còn im lặng nữa.

“Tôi không có hứng thú với việc người nào sai bảo anh tới đây, tôi cũng không muốn hỏi anh chuyện gì! Cho nên anh đừng nói lời vô nghĩa nữa, an tâm ra đi đi.”

Thánh nữ nói.

“Nhưng mà thánh nữ! Tôi vô tội!”

“Người nào cũng nói như vậy cả”

“Được rồi, có thể mời cô trả lời hai câu hỏi của tôi không?”

“Tôi nói rồi, tôi không muốn nói lời vô nghĩa với anh, tôi cũng không có thời gian lãng phí với anh”

“Thánh nữ, đừng vội vàng như vậy chứ, tôi ở ngay đây không chạy thoát được, cô nghe tôi hỏi xong đã”

Lâm Dương nói thẳng: “Câu hỏi thứ nhất, tôi còn có thể còn sống trở về, cô dựa vào đâu cho rằng tôi là gian tế? Thứ hai, khi tôi chạy trốn gặp phải đám người Trịnh Mai Anh, tôi giúp bọn họ tránh thoát khỏi sự đuổi giết của quái nhân kia! Có lẽ các cô cũng thấy được vết thương trên người đám Trịnh Mai Anh, tôi đã cứu cô ta, tôi đã cứu cô ta, cô ta báo ân cho nên không giết tôi, chuyện này có gì sao? Tại sao lại cho rằng cô ta phản bội Hồng Nhan Cốc chứ?”

Những lời này vang lên, lông mày thánh nữ hơi cau lại. “Hừ, mấy chục năm nay không ai có thể tránh thoát khỏi sự đuổi giết của quái nhân, mà anh lại có thể dễ dàng tránh thoát từ tay quái nhân kia, đủ để thấy được thực lực của anh không tâm thường, anh chỉ là một vệ sĩ nho. nhỏ, sao có thực lực cường đại như thế? Không thấy chuyện này rất lạ sao?”

Có người đứng dậy quát.

“Người nào quy định vệ sĩ thì không thể có thực lực cường đại?”

Lâm Dương nhìn chằm chằm người kia hỏi: “Là cô sao? Chẳng lẽ tôi nhất định phải chết trêu tay người kia mới bình thường? Ai quy định như thế?”

“Chuyện này…”

Sắc mặt người nọ thay đổi, không nói chuyện.

“Khua môi múa mép!”

Thánh nữ lạnh nhạt nói, trong mắt vẫn tràn ngập sát ý. “Tôi chỉ có thể tự chứng minh trong sạch của mình thôi!” “Những lời mà anh mới nói còn chưa thể coi là chứng cứ đâu!”

“Nhưng không phải theo lời thánh nữ nói cũng không có chứng cứ sao?”

Lâm Dương hỏi lại.

Lông mày thánh nữ cau lại, nhưng không nói chuyện. “Thánh nữ, cần gì phải nói lời vô nghĩa với người này? Chúng ta kéo anh ta xuống tách ra thành tám mảnh rồi nói saul”

Người bên cạnh cúi thấp đầu nhỏ giọng cung kính nói.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Đối mặt với sự chất vấn của thánh nữ, Lâm Dương rơi vào im lặng.Cả đại sảnh cũng rơi vào trong yên tĩnh.Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương, cùng đợi câu trả lời của anh.Gia Linh ¡im lặng nhìn.Thánh nữ cũng không mở miệng nữa.“Mang phản đồ này xuống tách ra làm tám khối, ngoài ra băm gian tế của Hồng Nhan Cốc ra vạn đoạn!”Những lời này, rõ ràng là muốn xử tử hình Lâm Dương và Trịnh Mai Anh đây mà.“Hả?”Triệu Minh Nguyệt đứng ở cửa vô cùng sợ hãi, muốn biện hộ giúp Lâm Dương, nhưng không biết nên mở miệng thể nào.“Đợi một chút!”Cuối cùng Lâm Dương không còn im lặng nữa.“Tôi không có hứng thú với việc người nào sai bảo anh tới đây, tôi cũng không muốn hỏi anh chuyện gì! Cho nên anh đừng nói lời vô nghĩa nữa, an tâm ra đi đi.”Thánh nữ nói.“Nhưng mà thánh nữ! Tôi vô tội!”“Người nào cũng nói như vậy cả”“Được rồi, có thể mời cô trả lời hai câu hỏi của tôi không?”“Tôi nói rồi, tôi không muốn nói lời vô nghĩa với anh, tôi cũng không có thời gian lãng phí với anh”“Thánh nữ, đừng vội vàng như vậy chứ, tôi ở ngay đây không chạy thoát được, cô nghe tôi hỏi xong đã”Lâm Dương nói thẳng: “Câu hỏi thứ nhất, tôi còn có thể còn sống trở về, cô dựa vào đâu cho rằng tôi là gian tế? Thứ hai, khi tôi chạy trốn gặp phải đám người Trịnh Mai Anh, tôi giúp bọn họ tránh thoát khỏi sự đuổi giết của quái nhân kia! Có lẽ các cô cũng thấy được vết thương trên người đám Trịnh Mai Anh, tôi đã cứu cô ta, tôi đã cứu cô ta, cô ta báo ân cho nên không giết tôi, chuyện này có gì sao? Tại sao lại cho rằng cô ta phản bội Hồng Nhan Cốc chứ?”Những lời này vang lên, lông mày thánh nữ hơi cau lại. “Hừ, mấy chục năm nay không ai có thể tránh thoát khỏi sự đuổi giết của quái nhân, mà anh lại có thể dễ dàng tránh thoát từ tay quái nhân kia, đủ để thấy được thực lực của anh không tâm thường, anh chỉ là một vệ sĩ nho. nhỏ, sao có thực lực cường đại như thế? Không thấy chuyện này rất lạ sao?”Có người đứng dậy quát.“Người nào quy định vệ sĩ thì không thể có thực lực cường đại?”Lâm Dương nhìn chằm chằm người kia hỏi: “Là cô sao? Chẳng lẽ tôi nhất định phải chết trêu tay người kia mới bình thường? Ai quy định như thế?”“Chuyện này…”Sắc mặt người nọ thay đổi, không nói chuyện.“Khua môi múa mép!”Thánh nữ lạnh nhạt nói, trong mắt vẫn tràn ngập sát ý. “Tôi chỉ có thể tự chứng minh trong sạch của mình thôi!” “Những lời mà anh mới nói còn chưa thể coi là chứng cứ đâu!”“Nhưng không phải theo lời thánh nữ nói cũng không có chứng cứ sao?”Lâm Dương hỏi lại.Lông mày thánh nữ cau lại, nhưng không nói chuyện. “Thánh nữ, cần gì phải nói lời vô nghĩa với người này? Chúng ta kéo anh ta xuống tách ra thành tám mảnh rồi nói saul”Người bên cạnh cúi thấp đầu nhỏ giọng cung kính nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2702