“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2713

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Trong mắt Lâm Nhã Nam lộ vẻ hoang mang, nhưng không từ chối.Đợi Lâm Nhã Nam rời khỏi phòng, Trịnh Mai Anh nói với Ma Tuyết Hương: “Em đi cầm ghế tới đây”“Dạ, sư tỷU”Mai Tuyết Hương cũng lộ ra vẻ mờ mịt, câm ghế tới.Trịnh Mai Anh vươn đầu tới, nói: “Nào, đập vào đầu chị.” “Cái gì?Mai Tuyết Hương ngây dại.Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc.“Sư tỷ, chị làm gì vậy?”Một cô gái khóc hỏi.“Bớt nói linh tính đi, nhanh lên! Chị nói cho các em, không chỉ chị phải làm vậy, các em cũng phải như thết”Trịnh Mai Anh nghiêm khắc nói.Mọi người hết hồn, khóc không ra nước mắt.“Sư tỷ, nhất định phải làm như vậy sao?”Mai Tuyết Hương có chút không nỡ ra tay.“Đương nhiên, không làm như vậy, chúng ta sẽ chết!”Trịnh Mai Anh nghiêm khắc nói.Toàn thân Mai Tuyết Hương run lên, im lặng một lát, cuối cùng vẫn đập ghế qua… “Kỳ Lân! Kỳ Lân!”Không biết qua bao lâu, bên ngoài phòng vang lên giọng Triệu Minh Nguyệt.Thấy mãi mà không có ai trả lời, Triệu Minh Nguyệt liên đẩy cửa đi vào.Nhưng mà vừa mới vào nhà, Triệu Minh Nguyệt không nhịn được hét âm lên.“Áp”Cung điện của thánh nữ.Đám Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương toàn thân đều là máu bò hoặc quỳ trêu điện.Hai bên là cấp cao của Hồng Nhan Cốc.Vẻ mặt thánh nữ lạnh lùng, đang ngôi ở phía trên“Thánh nữ, Kỳ Lân kia căn bản không phải là vệ sĩ! Thân phận thật sự của anh ta là bác sĩ Lâm! Là chủ tịch Lâm của Dương Hoa! Mục đích anh ta cứu chúng tôi không phải là vì báo ân, mà muốn dẫn chúng tôi đi, nghiêm hình tra tấn, hỏi một số chuyện cơ mật của Hồng Nhan Cốc! Chúng tôi không chịu nói, anh ta đánh chúng tôi thành ra như vậy!” Mai Tuyết Hương khóc lóc kêu, đầu đập mạnh xuống đất. Đám Trịnh Mai Anh thì chảy huyết lệ, vô cùng đau đớn. “Khốn nạn! Hóa ra Kỳ Lân này là bác sĩ Lâm! Chẳng trách tôi cảm thấy anh ta không thích hợp, đúng là quá đáng giận rồi!”“Người này dám trà trộn vào Hồng Nhan Cốc chúng ta, thực sự không thể tha thứt”“Việc này tuyệt đối có liên quan tới Lâm Nhã Nam, người đâu, nhanh dẫn Lâm Nhã Nam tới đây!”Cấp cao của Hồng Nhan Cốc ở hai bên giận tím mặt, nhao nhao hét lên.Lập tức có đệ tử rời đi.“Cho nên nói, các cô không nói gì với bác sĩ Lâm?”Vẻ mặt thánh nữ không đổi hỏi.“Thánh nữ, chúng tôi không nói gì hết!”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Trong mắt Lâm Nhã Nam lộ vẻ hoang mang, nhưng không từ chối.

Đợi Lâm Nhã Nam rời khỏi phòng, Trịnh Mai Anh nói với Ma Tuyết Hương: “Em đi cầm ghế tới đây”

“Dạ, sư tỷU”

Mai Tuyết Hương cũng lộ ra vẻ mờ mịt, câm ghế tới.

Trịnh Mai Anh vươn đầu tới, nói: “Nào, đập vào đầu chị.” “Cái gì?

Mai Tuyết Hương ngây dại.

Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc.

“Sư tỷ, chị làm gì vậy?”

Một cô gái khóc hỏi.

“Bớt nói linh tính đi, nhanh lên! Chị nói cho các em, không chỉ chị phải làm vậy, các em cũng phải như thết”

Trịnh Mai Anh nghiêm khắc nói.

Mọi người hết hồn, khóc không ra nước mắt.

“Sư tỷ, nhất định phải làm như vậy sao?”

Mai Tuyết Hương có chút không nỡ ra tay.

“Đương nhiên, không làm như vậy, chúng ta sẽ chết!”

Trịnh Mai Anh nghiêm khắc nói.

Toàn thân Mai Tuyết Hương run lên, im lặng một lát, cuối cùng vẫn đập ghế qua… “Kỳ Lân! Kỳ Lân!”

Không biết qua bao lâu, bên ngoài phòng vang lên giọng Triệu Minh Nguyệt.

Thấy mãi mà không có ai trả lời, Triệu Minh Nguyệt liên đẩy cửa đi vào.

Nhưng mà vừa mới vào nhà, Triệu Minh Nguyệt không nhịn được hét âm lên.

“Áp”

Cung điện của thánh nữ.

Đám Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương toàn thân đều là máu bò hoặc quỳ trêu điện.

Hai bên là cấp cao của Hồng Nhan Cốc.

Vẻ mặt thánh nữ lạnh lùng, đang ngôi ở phía trên

“Thánh nữ, Kỳ Lân kia căn bản không phải là vệ sĩ! Thân phận thật sự của anh ta là bác sĩ Lâm! Là chủ tịch Lâm của Dương Hoa! Mục đích anh ta cứu chúng tôi không phải là vì báo ân, mà muốn dẫn chúng tôi đi, nghiêm hình tra tấn, hỏi một số chuyện cơ mật của Hồng Nhan Cốc! Chúng tôi không chịu nói, anh ta đánh chúng tôi thành ra như vậy!” Mai Tuyết Hương khóc lóc kêu, đầu đập mạnh xuống đất. Đám Trịnh Mai Anh thì chảy huyết lệ, vô cùng đau đớn. “Khốn nạn! Hóa ra Kỳ Lân này là bác sĩ Lâm! Chẳng trách tôi cảm thấy anh ta không thích hợp, đúng là quá đáng giận rồi!”

“Người này dám trà trộn vào Hồng Nhan Cốc chúng ta, thực sự không thể tha thứt”

“Việc này tuyệt đối có liên quan tới Lâm Nhã Nam, người đâu, nhanh dẫn Lâm Nhã Nam tới đây!”

Cấp cao của Hồng Nhan Cốc ở hai bên giận tím mặt, nhao nhao hét lên.

Lập tức có đệ tử rời đi.

“Cho nên nói, các cô không nói gì với bác sĩ Lâm?”

Vẻ mặt thánh nữ không đổi hỏi.

“Thánh nữ, chúng tôi không nói gì hết!”

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Trong mắt Lâm Nhã Nam lộ vẻ hoang mang, nhưng không từ chối.Đợi Lâm Nhã Nam rời khỏi phòng, Trịnh Mai Anh nói với Ma Tuyết Hương: “Em đi cầm ghế tới đây”“Dạ, sư tỷU”Mai Tuyết Hương cũng lộ ra vẻ mờ mịt, câm ghế tới.Trịnh Mai Anh vươn đầu tới, nói: “Nào, đập vào đầu chị.” “Cái gì?Mai Tuyết Hương ngây dại.Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc.“Sư tỷ, chị làm gì vậy?”Một cô gái khóc hỏi.“Bớt nói linh tính đi, nhanh lên! Chị nói cho các em, không chỉ chị phải làm vậy, các em cũng phải như thết”Trịnh Mai Anh nghiêm khắc nói.Mọi người hết hồn, khóc không ra nước mắt.“Sư tỷ, nhất định phải làm như vậy sao?”Mai Tuyết Hương có chút không nỡ ra tay.“Đương nhiên, không làm như vậy, chúng ta sẽ chết!”Trịnh Mai Anh nghiêm khắc nói.Toàn thân Mai Tuyết Hương run lên, im lặng một lát, cuối cùng vẫn đập ghế qua… “Kỳ Lân! Kỳ Lân!”Không biết qua bao lâu, bên ngoài phòng vang lên giọng Triệu Minh Nguyệt.Thấy mãi mà không có ai trả lời, Triệu Minh Nguyệt liên đẩy cửa đi vào.Nhưng mà vừa mới vào nhà, Triệu Minh Nguyệt không nhịn được hét âm lên.“Áp”Cung điện của thánh nữ.Đám Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương toàn thân đều là máu bò hoặc quỳ trêu điện.Hai bên là cấp cao của Hồng Nhan Cốc.Vẻ mặt thánh nữ lạnh lùng, đang ngôi ở phía trên“Thánh nữ, Kỳ Lân kia căn bản không phải là vệ sĩ! Thân phận thật sự của anh ta là bác sĩ Lâm! Là chủ tịch Lâm của Dương Hoa! Mục đích anh ta cứu chúng tôi không phải là vì báo ân, mà muốn dẫn chúng tôi đi, nghiêm hình tra tấn, hỏi một số chuyện cơ mật của Hồng Nhan Cốc! Chúng tôi không chịu nói, anh ta đánh chúng tôi thành ra như vậy!” Mai Tuyết Hương khóc lóc kêu, đầu đập mạnh xuống đất. Đám Trịnh Mai Anh thì chảy huyết lệ, vô cùng đau đớn. “Khốn nạn! Hóa ra Kỳ Lân này là bác sĩ Lâm! Chẳng trách tôi cảm thấy anh ta không thích hợp, đúng là quá đáng giận rồi!”“Người này dám trà trộn vào Hồng Nhan Cốc chúng ta, thực sự không thể tha thứt”“Việc này tuyệt đối có liên quan tới Lâm Nhã Nam, người đâu, nhanh dẫn Lâm Nhã Nam tới đây!”Cấp cao của Hồng Nhan Cốc ở hai bên giận tím mặt, nhao nhao hét lên.Lập tức có đệ tử rời đi.“Cho nên nói, các cô không nói gì với bác sĩ Lâm?”Vẻ mặt thánh nữ không đổi hỏi.“Thánh nữ, chúng tôi không nói gì hết!”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2713