“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2751
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Mọi người không còn uy hiếp.Nhưng đúng lúc này.Rầm rầm… Cơ quan ở hai bên vách tường cửa cốc trực tiếp duỗi ra! Vậy mà..€ơ quan vốn bị Tào Đức Duy dẫn người canh giữ, người của Hồng Nhan Cốc không có khả năng mở ra được cơ quan! Như vậy những cơ quan này là sao đây? “Chẳng lẽ, nơi mở cơ quan ở cửa Hồng Nhan Cốc… Có hai nơi?”Sắc mặt Lâm Dương khó coi.Phân lớn mọi người đã rút khỏi cốc, chỉ còn sót lại phần nhỏ.Rầm! Chỉ thấy vách tường hai bên cốc lỏng ra.Vách tường vỡ ra, sau đó càng vỡ càng to, giống như mở ra cái miệng rộng, lộ ra sơn Thành công khởi động được rồi! “Cái gì?”Lâm Dương sửng sốt.thể như vực sâu.Đất đá trêu vách tường xoay động, tro bụi rơi đầy.Nhưng khiến người ta rung động còn chưa dừng ở đây. Bên trong vách tường vỡ ra đột nhiên vươn ra hai đạo tường sắt phủ kín xương gai, trái phải khác nhau, cao gân trăm mét, rộng hơn mười mét, chúng nó giống như hàm trên và hàm dưới của người, nhô ra khỏi vách tường bên trái và bên phải, chậm rãi khép lại.Nếu người ở bên trong không thể trốn kịp, e rằng sẽ bị tường sắt này đâm lạnh thấu timl “Chạy! Chạy maul” Nguyên Tình vừa ngăn cản truy binh của Hồng Nhan Cốc, vừa rống to.“Không tiếc trả giá lớn cho tôi, lưu đám người này lại! Tôi muốn bọn họ táng thân ở trong Hồng Nhan Cốc!”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc khàn giọng gào thét: “Tứ đại thiên vương ở đâu?”“Chúng tôi ở đây!”Bốn giọng nói cùng vang vọng, sau đó bốn người tỏa ra hơi thở kinh người cùng xông tới, bao vây tấn công Nguyên Tỉnh.Tuy thực lực của Nguyên Tinh cường đại, nhưng Hồng Nhan Cốc ngọa hổ tàng long, bốn người hợp lực lại, cho dù không thể giết Nguyên Tinh, nhưng có thể kiêm chế được rồi.Đám người của Hồng Nhan Cốc còn lại cố gắng xung phong liêu mạng với Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ.Mọi người vừa đánh vừa lui, ứng phó không nổi.Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ căn bản không thể rời khỏi tường sắt khủng bố kẹp lấy.“Át”Đột nhiên Nguyên Tinh phát ra tiếng gào rống khủng bố. Trong gào thét xen lẫn sóng âm đỉnh tai nhức óc.Giống y như sư tử gào rống.Người của Hồng Nhan Cốc ở trước mặt ông ta đều bị chảy máu thất khiếu, ngất ngay tại chỗ.Nguyên Tinh thừa thế lại đấm hai cái xuống đất.Rầm! Rầm! Mặt đất bị hai quả đấm của ông ta đánh ra lỗ thủng to.Ông ta lại phát lực, đẩy mạnh lên… Rầm… Vùng đất ở trước mặt đều bị ông ta nhấc lên.Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ngã trái ngã phải, người chết ngựa đổ.Mọi người vô cùng kinh hãi.“ĐỊU Nguyên Tinh gâm nhẹ.Mọi người lấy lại tinh thần, vội vàng xông ra ngoài.Nhưng khi bọn họ tiến vào phần cuối tường sắt gai đang kẹp lại, thì bất chợt dừng lại.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Mọi người không còn uy hiếp.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm rầm… Cơ quan ở hai bên vách tường cửa cốc trực tiếp duỗi ra! Vậy mà..
€ơ quan vốn bị Tào Đức Duy dẫn người canh giữ, người của Hồng Nhan Cốc không có khả năng mở ra được cơ quan! Như vậy những cơ quan này là sao đây? “Chẳng lẽ, nơi mở cơ quan ở cửa Hồng Nhan Cốc… Có hai nơi?”
Sắc mặt Lâm Dương khó coi.
Phân lớn mọi người đã rút khỏi cốc, chỉ còn sót lại phần nhỏ.
Rầm! Chỉ thấy vách tường hai bên cốc lỏng ra.
Vách tường vỡ ra, sau đó càng vỡ càng to, giống như mở ra cái miệng rộng, lộ ra sơn Thành công khởi động được rồi! “Cái gì?”
Lâm Dương sửng sốt.
thể như vực sâu.
Đất đá trêu vách tường xoay động, tro bụi rơi đầy.
Nhưng khiến người ta rung động còn chưa dừng ở đây. Bên trong vách tường vỡ ra đột nhiên vươn ra hai đạo tường sắt phủ kín xương gai, trái phải khác nhau, cao gân trăm mét, rộng hơn mười mét, chúng nó giống như hàm trên và hàm dưới của người, nhô ra khỏi vách tường bên trái và bên phải, chậm rãi khép lại.
Nếu người ở bên trong không thể trốn kịp, e rằng sẽ bị tường sắt này đâm lạnh thấu timl “Chạy! Chạy maul” Nguyên Tình vừa ngăn cản truy binh của Hồng Nhan Cốc, vừa rống to.
“Không tiếc trả giá lớn cho tôi, lưu đám người này lại! Tôi muốn bọn họ táng thân ở trong Hồng Nhan Cốc!”
Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc khàn giọng gào thét: “Tứ đại thiên vương ở đâu?”
“Chúng tôi ở đây!”
Bốn giọng nói cùng vang vọng, sau đó bốn người tỏa ra hơi thở kinh người cùng xông tới, bao vây tấn công Nguyên Tỉnh.
Tuy thực lực của Nguyên Tinh cường đại, nhưng Hồng Nhan Cốc ngọa hổ tàng long, bốn người hợp lực lại, cho dù không thể giết Nguyên Tinh, nhưng có thể kiêm chế được rồi.
Đám người của Hồng Nhan Cốc còn lại cố gắng xung phong liêu mạng với Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ.
Mọi người vừa đánh vừa lui, ứng phó không nổi.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ căn bản không thể rời khỏi tường sắt khủng bố kẹp lấy.
“Át”
Đột nhiên Nguyên Tinh phát ra tiếng gào rống khủng bố. Trong gào thét xen lẫn sóng âm đỉnh tai nhức óc.
Giống y như sư tử gào rống.
Người của Hồng Nhan Cốc ở trước mặt ông ta đều bị chảy máu thất khiếu, ngất ngay tại chỗ.
Nguyên Tinh thừa thế lại đấm hai cái xuống đất.
Rầm! Rầm! Mặt đất bị hai quả đấm của ông ta đánh ra lỗ thủng to.
Ông ta lại phát lực, đẩy mạnh lên… Rầm… Vùng đất ở trước mặt đều bị ông ta nhấc lên.
Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ngã trái ngã phải, người chết ngựa đổ.
Mọi người vô cùng kinh hãi.
“ĐỊU Nguyên Tinh gâm nhẹ.
Mọi người lấy lại tinh thần, vội vàng xông ra ngoài.
Nhưng khi bọn họ tiến vào phần cuối tường sắt gai đang kẹp lại, thì bất chợt dừng lại.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Mọi người không còn uy hiếp.Nhưng đúng lúc này.Rầm rầm… Cơ quan ở hai bên vách tường cửa cốc trực tiếp duỗi ra! Vậy mà..€ơ quan vốn bị Tào Đức Duy dẫn người canh giữ, người của Hồng Nhan Cốc không có khả năng mở ra được cơ quan! Như vậy những cơ quan này là sao đây? “Chẳng lẽ, nơi mở cơ quan ở cửa Hồng Nhan Cốc… Có hai nơi?”Sắc mặt Lâm Dương khó coi.Phân lớn mọi người đã rút khỏi cốc, chỉ còn sót lại phần nhỏ.Rầm! Chỉ thấy vách tường hai bên cốc lỏng ra.Vách tường vỡ ra, sau đó càng vỡ càng to, giống như mở ra cái miệng rộng, lộ ra sơn Thành công khởi động được rồi! “Cái gì?”Lâm Dương sửng sốt.thể như vực sâu.Đất đá trêu vách tường xoay động, tro bụi rơi đầy.Nhưng khiến người ta rung động còn chưa dừng ở đây. Bên trong vách tường vỡ ra đột nhiên vươn ra hai đạo tường sắt phủ kín xương gai, trái phải khác nhau, cao gân trăm mét, rộng hơn mười mét, chúng nó giống như hàm trên và hàm dưới của người, nhô ra khỏi vách tường bên trái và bên phải, chậm rãi khép lại.Nếu người ở bên trong không thể trốn kịp, e rằng sẽ bị tường sắt này đâm lạnh thấu timl “Chạy! Chạy maul” Nguyên Tình vừa ngăn cản truy binh của Hồng Nhan Cốc, vừa rống to.“Không tiếc trả giá lớn cho tôi, lưu đám người này lại! Tôi muốn bọn họ táng thân ở trong Hồng Nhan Cốc!”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc khàn giọng gào thét: “Tứ đại thiên vương ở đâu?”“Chúng tôi ở đây!”Bốn giọng nói cùng vang vọng, sau đó bốn người tỏa ra hơi thở kinh người cùng xông tới, bao vây tấn công Nguyên Tỉnh.Tuy thực lực của Nguyên Tinh cường đại, nhưng Hồng Nhan Cốc ngọa hổ tàng long, bốn người hợp lực lại, cho dù không thể giết Nguyên Tinh, nhưng có thể kiêm chế được rồi.Đám người của Hồng Nhan Cốc còn lại cố gắng xung phong liêu mạng với Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ.Mọi người vừa đánh vừa lui, ứng phó không nổi.Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ căn bản không thể rời khỏi tường sắt khủng bố kẹp lấy.“Át”Đột nhiên Nguyên Tinh phát ra tiếng gào rống khủng bố. Trong gào thét xen lẫn sóng âm đỉnh tai nhức óc.Giống y như sư tử gào rống.Người của Hồng Nhan Cốc ở trước mặt ông ta đều bị chảy máu thất khiếu, ngất ngay tại chỗ.Nguyên Tinh thừa thế lại đấm hai cái xuống đất.Rầm! Rầm! Mặt đất bị hai quả đấm của ông ta đánh ra lỗ thủng to.Ông ta lại phát lực, đẩy mạnh lên… Rầm… Vùng đất ở trước mặt đều bị ông ta nhấc lên.Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ngã trái ngã phải, người chết ngựa đổ.Mọi người vô cùng kinh hãi.“ĐỊU Nguyên Tinh gâm nhẹ.Mọi người lấy lại tinh thần, vội vàng xông ra ngoài.Nhưng khi bọn họ tiến vào phần cuối tường sắt gai đang kẹp lại, thì bất chợt dừng lại.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên