“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2757
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tôi có chỗ đỗ xe riêng của mình, hơn nữa… Hình như anh không phải là bảo vệ của học viện Phái Nam Y đúng không?”Lâm Dương cảm thấy kỳ lạ nhìn anh ta nói.Vẻ mặt người nọ thay đổi, trầm giọng nói: “Dù sao xe của anh không thể đi vào, muốn đi vào thì đi bộ, hiểu chưa?” “Không hiểu ra sao cả.”Lâm Dương mặc kệ anh ta, giãm chân ga tiếp tục lái vào trong.“Mẹ nó rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”Vệ sĩ kia buôn bực, lập tức kêu lên: “Phía trước, ngăn anh ta lại! Người này muốn xông vào!”Những lời này vang lên, chiếc xe Rolls — Royce đi đằng trước thay đổi phương hướng, để ngang xe trước cửa.Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lâm Dương không kịp phanh lại. Rầm! Đầu xe đâm thẳng vào cửa xe Rolls — Royce.“Oa!”Bốn phía truyền tới tiếng kêu kinh hãi.Đó là chiếc xe đắt đấy! Vỡ thành như vậy, phí sửa chữa phải trên ba tỷ rưỡi? Mọi người ởi tới vây xem, bàn tán xôn xao. Vẻ mặt Lâm Dương âm trầm, lập tức xuống xe, vốn muốn tranh cãi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng sau cửa, lúc này thất thần tại chỗ.Chỉ thấy sau cửa dùng hoa hồng trải dài thành đường. Những đóa hoa này Lương diễm ướt át, đều là vừa mới hái. Chúng nó xếp chỉnh tê trêu đường, rất đẹp.Nếu Lâm Dương muốn lái xe đi vào, chắc chắn đám hoa này sẽ bị nát rồi.Nhưng người này ngăn cản Lâm Dương, có lẽ là vì chuyện này.Nhưng khiến Lâm Dương để ý không phải những bông hoa này, mà là trước đóa hoa có hai bóng dáng.Trong đó có một người đàn ông cao ráo vẻ mặt tươi cười. Anh ta đang ôm bó hoa kiêu diễêm, quỳ một gối với người phụ nữ trước mặt.Mà người phụ nữ này… Đúng là Tô Nhan.Cô im lặng nhìn người đàn ông, chần chừ một lát rồi vươn tay ra… Nhận lấy bó hoa hồng… “Tô Nhan?”Lâm Dương đờ đân mà nhìn.Đại khái là nghe thấy giọng nói, Tô Nhan cũng ngẩng đầu, nhìn thấy anh thì toàn thân không khỏi run lên.“Lâm Dương? Anh… Sao anh lại tới đây?”“Có chuyện gì thế? Lâm Dương muốn tiến lên.Nhưng đám vệ sĩ ở bên cạnh cùng xông lên, ngăn anh lại. “Đuổi tên này ra ngoài cho tôi!”Một người là đội trưởng của đội vệ sĩ chỉ vào Lâm Dương quát: “Lát nữa bảo công ty bảo hiểm tới đây xác định tổn hại, bồi thường bao nhiêu tiền, tên chó này không thể thiếu một đồng!”“DạtĐám vệ sĩ cùng đáp, trực tiếp quyền đấm cước đá với Lâm Dương.“Các người muốn chất à?”Lâm Dương nổi giận, muốn ra tay.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Tôi có chỗ đỗ xe riêng của mình, hơn nữa… Hình như anh không phải là bảo vệ của học viện Phái Nam Y đúng không?”
Lâm Dương cảm thấy kỳ lạ nhìn anh ta nói.
Vẻ mặt người nọ thay đổi, trầm giọng nói: “Dù sao xe của anh không thể đi vào, muốn đi vào thì đi bộ, hiểu chưa?” “Không hiểu ra sao cả.”
Lâm Dương mặc kệ anh ta, giãm chân ga tiếp tục lái vào trong.
“Mẹ nó rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”
Vệ sĩ kia buôn bực, lập tức kêu lên: “Phía trước, ngăn anh ta lại! Người này muốn xông vào!”
Những lời này vang lên, chiếc xe Rolls — Royce đi đằng trước thay đổi phương hướng, để ngang xe trước cửa.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lâm Dương không kịp phanh lại. Rầm! Đầu xe đâm thẳng vào cửa xe Rolls — Royce.
“Oa!”
Bốn phía truyền tới tiếng kêu kinh hãi.
Đó là chiếc xe đắt đấy! Vỡ thành như vậy, phí sửa chữa phải trên ba tỷ rưỡi? Mọi người ởi tới vây xem, bàn tán xôn xao. Vẻ mặt Lâm Dương âm trầm, lập tức xuống xe, vốn muốn tranh cãi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng sau cửa, lúc này thất thần tại chỗ.
Chỉ thấy sau cửa dùng hoa hồng trải dài thành đường. Những đóa hoa này Lương diễm ướt át, đều là vừa mới hái. Chúng nó xếp chỉnh tê trêu đường, rất đẹp.
Nếu Lâm Dương muốn lái xe đi vào, chắc chắn đám hoa này sẽ bị nát rồi.
Nhưng người này ngăn cản Lâm Dương, có lẽ là vì chuyện này.
Nhưng khiến Lâm Dương để ý không phải những bông hoa này, mà là trước đóa hoa có hai bóng dáng.
Trong đó có một người đàn ông cao ráo vẻ mặt tươi cười. Anh ta đang ôm bó hoa kiêu diễêm, quỳ một gối với người phụ nữ trước mặt.
Mà người phụ nữ này… Đúng là Tô Nhan.
Cô im lặng nhìn người đàn ông, chần chừ một lát rồi vươn tay ra… Nhận lấy bó hoa hồng… “Tô Nhan?”
Lâm Dương đờ đân mà nhìn.
Đại khái là nghe thấy giọng nói, Tô Nhan cũng ngẩng đầu, nhìn thấy anh thì toàn thân không khỏi run lên.
“Lâm Dương? Anh… Sao anh lại tới đây?”
“Có chuyện gì thế? Lâm Dương muốn tiến lên.
Nhưng đám vệ sĩ ở bên cạnh cùng xông lên, ngăn anh lại. “Đuổi tên này ra ngoài cho tôi!”
Một người là đội trưởng của đội vệ sĩ chỉ vào Lâm Dương quát: “Lát nữa bảo công ty bảo hiểm tới đây xác định tổn hại, bồi thường bao nhiêu tiền, tên chó này không thể thiếu một đồng!”
“Dạt
Đám vệ sĩ cùng đáp, trực tiếp quyền đấm cước đá với Lâm Dương.
“Các người muốn chất à?”
Lâm Dương nổi giận, muốn ra tay.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tôi có chỗ đỗ xe riêng của mình, hơn nữa… Hình như anh không phải là bảo vệ của học viện Phái Nam Y đúng không?”Lâm Dương cảm thấy kỳ lạ nhìn anh ta nói.Vẻ mặt người nọ thay đổi, trầm giọng nói: “Dù sao xe của anh không thể đi vào, muốn đi vào thì đi bộ, hiểu chưa?” “Không hiểu ra sao cả.”Lâm Dương mặc kệ anh ta, giãm chân ga tiếp tục lái vào trong.“Mẹ nó rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”Vệ sĩ kia buôn bực, lập tức kêu lên: “Phía trước, ngăn anh ta lại! Người này muốn xông vào!”Những lời này vang lên, chiếc xe Rolls — Royce đi đằng trước thay đổi phương hướng, để ngang xe trước cửa.Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lâm Dương không kịp phanh lại. Rầm! Đầu xe đâm thẳng vào cửa xe Rolls — Royce.“Oa!”Bốn phía truyền tới tiếng kêu kinh hãi.Đó là chiếc xe đắt đấy! Vỡ thành như vậy, phí sửa chữa phải trên ba tỷ rưỡi? Mọi người ởi tới vây xem, bàn tán xôn xao. Vẻ mặt Lâm Dương âm trầm, lập tức xuống xe, vốn muốn tranh cãi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng sau cửa, lúc này thất thần tại chỗ.Chỉ thấy sau cửa dùng hoa hồng trải dài thành đường. Những đóa hoa này Lương diễm ướt át, đều là vừa mới hái. Chúng nó xếp chỉnh tê trêu đường, rất đẹp.Nếu Lâm Dương muốn lái xe đi vào, chắc chắn đám hoa này sẽ bị nát rồi.Nhưng người này ngăn cản Lâm Dương, có lẽ là vì chuyện này.Nhưng khiến Lâm Dương để ý không phải những bông hoa này, mà là trước đóa hoa có hai bóng dáng.Trong đó có một người đàn ông cao ráo vẻ mặt tươi cười. Anh ta đang ôm bó hoa kiêu diễêm, quỳ một gối với người phụ nữ trước mặt.Mà người phụ nữ này… Đúng là Tô Nhan.Cô im lặng nhìn người đàn ông, chần chừ một lát rồi vươn tay ra… Nhận lấy bó hoa hồng… “Tô Nhan?”Lâm Dương đờ đân mà nhìn.Đại khái là nghe thấy giọng nói, Tô Nhan cũng ngẩng đầu, nhìn thấy anh thì toàn thân không khỏi run lên.“Lâm Dương? Anh… Sao anh lại tới đây?”“Có chuyện gì thế? Lâm Dương muốn tiến lên.Nhưng đám vệ sĩ ở bên cạnh cùng xông lên, ngăn anh lại. “Đuổi tên này ra ngoài cho tôi!”Một người là đội trưởng của đội vệ sĩ chỉ vào Lâm Dương quát: “Lát nữa bảo công ty bảo hiểm tới đây xác định tổn hại, bồi thường bao nhiêu tiền, tên chó này không thể thiếu một đồng!”“DạtĐám vệ sĩ cùng đáp, trực tiếp quyền đấm cước đá với Lâm Dương.“Các người muốn chất à?”Lâm Dương nổi giận, muốn ra tay.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên