“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2785
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Anh đừng đùa tôi chứt”“Đứa con hoang này muốn đấu với Tuấn Kiệt sao? E rằng †ên này ở nước ngoài mấy năm, đầu đều bị phá hủy rồi!” “Một đầu ngón tay của Tuấn Kiệt cũng có thể bóp chết cậu, cậu tin không?”Mọi người ôm bụng cười lăn lộn, khóe mắt cả đám đã có nước mắt chảy ra.Đám Trang Tuấn Kiệt, Trang Hồng Nhạn cũng cảm thấy buồn cười, giống như chưa từng nghe thấy những lời buồn cười như vậy.Phải biết rằng, tuy Tân Tuấn Minh là con riêng của Trang Quốc Thiên, nhưng bởi vì sinh ra tỉ tiện, không thể theo họ ba, chỉ có thể theo họ mẹ.Hơn nữa thiên phú của anh ta cũng không được tốt lắm, nếu anh ta thiên phú dị bẩm, là một nhân tài, muốn vào gia phả nhà họ Trang không khó, nhưng võ công của anh ta bình thường, không có thiên phú gì, bởi vậy Trang Quốc Thiên sớm đưa anh ta ra nước ngoài, mấy năm mới về gặp ba mẹ một lần.Lúc trước khi Trang Quốc Thiên tranh đoạt vị trí ông chủ với ông chủ đương nhiệm nhà họ Trang chưa thất bại, địa vị nhà bọn họ không tính là tệ, ai cũng không dám bắt nạt bọn họ lung tung.Nhưng sau khi thất bại, nhà bọn họ rơi xuống đáy vực. Ngay cả Trang Tuấn Phi cũng bị mọi người giãm lên, một đứa con riêng ngay cả họ cũng không chiếm được, bọn họ sẽ sợ sao? “Ha ha, ngay cả anh trai cậu đều thua bởi tôi, vậy mà cậu còn dũng khí nói với tôi như thế, thú vị! Rất thú vị”Trang Tuấn Kiệt híp mắt, liên tục gật đầu: “Cậu đã nói như vậy, nếu như tôi không ứng chiến, chẳng phải mọi người sẽ nghĩ tôi sợ cậu sao? Đến đây đi! Để tôi xem cậu lấy đâu ra tự tin nói những lời như vậy với tôi!”Sau khi nói xong, Trang Tuấn Kiệt ngoắc ngón tay với Tân Tuấn Minh.“Anh muốn tôi ra tay trước à?”Tân Tuấn Minh hỏi lại.“Ồ, nếu không thì sao? Tôi không nhường cậu một chút, e rằng lát nữa cậu không phát huy được! Nếu một quyền cũng chưa đánh ra đã bị đánh bại, chẳng phải người khác sẽ nói tôi bắt nạt cậu sao?”Trang Tuấn Kiệt cười nói.“Ha ha ha ha… Mọi người xung quanh cười ha ha.Tân Tuấn Minh gật đầu, bình tĩnh nói: “Được thôi, tôi ra tay trước là được, nhưng mà tôi hi vọng anh đừng hối hận!” Sau khi nói xong, Tân Tuân Minh sải bước đi về phía Trang Tuấn Kiệt.“Đời này tôi làm rất nhiêu chuyện hối hận, nhưng tuyệt đối không có khả năng thể hiện trêu người cậu”Trang Tuấn Kiệt nhún vai.Từ đầu tới cuối không thèm để ý.“Tân Tuấn Minh!l Em ngốc à? Em không phải đối thủ của anh ta đâu!”Trang Tuấn Phi la lên.Nhưng Tân Tuấn Minh ngoảnh mặt làm ngơ.Trang Tuấn Phi vô cùng tức giận.Như vậy chỉ càng thêm mất mặt.Nhưng mà khiến anh ta bất ngờ chính là, Tân Tuấn Minh trước đây mình nói gì nghe nấy, vì sao lúc này dám coi như không có lời anh ta nói? Anh ta không biết nguyên nhân. Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.Bởi vì Tân Tuấn Minh đã đi tới trước mặt Trang Tuấn Kiệt. Trang Tuấn Kiệt mỉm cười, chỉ nhìn Tân Tuấn Minh như vậy, hai tay ôm ngực, tư thế ngả ngớn.Căn bản không để Tân Tuấn Minh vào mắt.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Anh đừng đùa tôi chứt”
“Đứa con hoang này muốn đấu với Tuấn Kiệt sao? E rằng †ên này ở nước ngoài mấy năm, đầu đều bị phá hủy rồi!” “Một đầu ngón tay của Tuấn Kiệt cũng có thể bóp chết cậu, cậu tin không?”
Mọi người ôm bụng cười lăn lộn, khóe mắt cả đám đã có nước mắt chảy ra.
Đám Trang Tuấn Kiệt, Trang Hồng Nhạn cũng cảm thấy buồn cười, giống như chưa từng nghe thấy những lời buồn cười như vậy.
Phải biết rằng, tuy Tân Tuấn Minh là con riêng của Trang Quốc Thiên, nhưng bởi vì sinh ra tỉ tiện, không thể theo họ ba, chỉ có thể theo họ mẹ.
Hơn nữa thiên phú của anh ta cũng không được tốt lắm, nếu anh ta thiên phú dị bẩm, là một nhân tài, muốn vào gia phả nhà họ Trang không khó, nhưng võ công của anh ta bình thường, không có thiên phú gì, bởi vậy Trang Quốc Thiên sớm đưa anh ta ra nước ngoài, mấy năm mới về gặp ba mẹ một lần.
Lúc trước khi Trang Quốc Thiên tranh đoạt vị trí ông chủ với ông chủ đương nhiệm nhà họ Trang chưa thất bại, địa vị nhà bọn họ không tính là tệ, ai cũng không dám bắt nạt bọn họ lung tung.
Nhưng sau khi thất bại, nhà bọn họ rơi xuống đáy vực. Ngay cả Trang Tuấn Phi cũng bị mọi người giãm lên, một đứa con riêng ngay cả họ cũng không chiếm được, bọn họ sẽ sợ sao? “Ha ha, ngay cả anh trai cậu đều thua bởi tôi, vậy mà cậu còn dũng khí nói với tôi như thế, thú vị! Rất thú vị”
Trang Tuấn Kiệt híp mắt, liên tục gật đầu: “Cậu đã nói như vậy, nếu như tôi không ứng chiến, chẳng phải mọi người sẽ nghĩ tôi sợ cậu sao? Đến đây đi! Để tôi xem cậu lấy đâu ra tự tin nói những lời như vậy với tôi!”
Sau khi nói xong, Trang Tuấn Kiệt ngoắc ngón tay với Tân Tuấn Minh.
“Anh muốn tôi ra tay trước à?”
Tân Tuấn Minh hỏi lại.
“Ồ, nếu không thì sao? Tôi không nhường cậu một chút, e rằng lát nữa cậu không phát huy được! Nếu một quyền cũng chưa đánh ra đã bị đánh bại, chẳng phải người khác sẽ nói tôi bắt nạt cậu sao?”
Trang Tuấn Kiệt cười nói.
“Ha ha ha ha… Mọi người xung quanh cười ha ha.
Tân Tuấn Minh gật đầu, bình tĩnh nói: “Được thôi, tôi ra tay trước là được, nhưng mà tôi hi vọng anh đừng hối hận!” Sau khi nói xong, Tân Tuân Minh sải bước đi về phía Trang Tuấn Kiệt.
“Đời này tôi làm rất nhiêu chuyện hối hận, nhưng tuyệt đối không có khả năng thể hiện trêu người cậu”
Trang Tuấn Kiệt nhún vai.
Từ đầu tới cuối không thèm để ý.
“Tân Tuấn Minh!l Em ngốc à? Em không phải đối thủ của anh ta đâu!”
Trang Tuấn Phi la lên.
Nhưng Tân Tuấn Minh ngoảnh mặt làm ngơ.
Trang Tuấn Phi vô cùng tức giận.
Như vậy chỉ càng thêm mất mặt.
Nhưng mà khiến anh ta bất ngờ chính là, Tân Tuấn Minh trước đây mình nói gì nghe nấy, vì sao lúc này dám coi như không có lời anh ta nói? Anh ta không biết nguyên nhân. Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.
Bởi vì Tân Tuấn Minh đã đi tới trước mặt Trang Tuấn Kiệt. Trang Tuấn Kiệt mỉm cười, chỉ nhìn Tân Tuấn Minh như vậy, hai tay ôm ngực, tư thế ngả ngớn.
Căn bản không để Tân Tuấn Minh vào mắt.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Anh đừng đùa tôi chứt”“Đứa con hoang này muốn đấu với Tuấn Kiệt sao? E rằng †ên này ở nước ngoài mấy năm, đầu đều bị phá hủy rồi!” “Một đầu ngón tay của Tuấn Kiệt cũng có thể bóp chết cậu, cậu tin không?”Mọi người ôm bụng cười lăn lộn, khóe mắt cả đám đã có nước mắt chảy ra.Đám Trang Tuấn Kiệt, Trang Hồng Nhạn cũng cảm thấy buồn cười, giống như chưa từng nghe thấy những lời buồn cười như vậy.Phải biết rằng, tuy Tân Tuấn Minh là con riêng của Trang Quốc Thiên, nhưng bởi vì sinh ra tỉ tiện, không thể theo họ ba, chỉ có thể theo họ mẹ.Hơn nữa thiên phú của anh ta cũng không được tốt lắm, nếu anh ta thiên phú dị bẩm, là một nhân tài, muốn vào gia phả nhà họ Trang không khó, nhưng võ công của anh ta bình thường, không có thiên phú gì, bởi vậy Trang Quốc Thiên sớm đưa anh ta ra nước ngoài, mấy năm mới về gặp ba mẹ một lần.Lúc trước khi Trang Quốc Thiên tranh đoạt vị trí ông chủ với ông chủ đương nhiệm nhà họ Trang chưa thất bại, địa vị nhà bọn họ không tính là tệ, ai cũng không dám bắt nạt bọn họ lung tung.Nhưng sau khi thất bại, nhà bọn họ rơi xuống đáy vực. Ngay cả Trang Tuấn Phi cũng bị mọi người giãm lên, một đứa con riêng ngay cả họ cũng không chiếm được, bọn họ sẽ sợ sao? “Ha ha, ngay cả anh trai cậu đều thua bởi tôi, vậy mà cậu còn dũng khí nói với tôi như thế, thú vị! Rất thú vị”Trang Tuấn Kiệt híp mắt, liên tục gật đầu: “Cậu đã nói như vậy, nếu như tôi không ứng chiến, chẳng phải mọi người sẽ nghĩ tôi sợ cậu sao? Đến đây đi! Để tôi xem cậu lấy đâu ra tự tin nói những lời như vậy với tôi!”Sau khi nói xong, Trang Tuấn Kiệt ngoắc ngón tay với Tân Tuấn Minh.“Anh muốn tôi ra tay trước à?”Tân Tuấn Minh hỏi lại.“Ồ, nếu không thì sao? Tôi không nhường cậu một chút, e rằng lát nữa cậu không phát huy được! Nếu một quyền cũng chưa đánh ra đã bị đánh bại, chẳng phải người khác sẽ nói tôi bắt nạt cậu sao?”Trang Tuấn Kiệt cười nói.“Ha ha ha ha… Mọi người xung quanh cười ha ha.Tân Tuấn Minh gật đầu, bình tĩnh nói: “Được thôi, tôi ra tay trước là được, nhưng mà tôi hi vọng anh đừng hối hận!” Sau khi nói xong, Tân Tuân Minh sải bước đi về phía Trang Tuấn Kiệt.“Đời này tôi làm rất nhiêu chuyện hối hận, nhưng tuyệt đối không có khả năng thể hiện trêu người cậu”Trang Tuấn Kiệt nhún vai.Từ đầu tới cuối không thèm để ý.“Tân Tuấn Minh!l Em ngốc à? Em không phải đối thủ của anh ta đâu!”Trang Tuấn Phi la lên.Nhưng Tân Tuấn Minh ngoảnh mặt làm ngơ.Trang Tuấn Phi vô cùng tức giận.Như vậy chỉ càng thêm mất mặt.Nhưng mà khiến anh ta bất ngờ chính là, Tân Tuấn Minh trước đây mình nói gì nghe nấy, vì sao lúc này dám coi như không có lời anh ta nói? Anh ta không biết nguyên nhân. Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này.Bởi vì Tân Tuấn Minh đã đi tới trước mặt Trang Tuấn Kiệt. Trang Tuấn Kiệt mỉm cười, chỉ nhìn Tân Tuấn Minh như vậy, hai tay ôm ngực, tư thế ngả ngớn.Căn bản không để Tân Tuấn Minh vào mắt.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên